Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 137




Đợi đến khi tiểu cung nữ xoay trước xoay sau Thiếu Đế thay quần áo cho hắn xong, giờ nghỉ trưa đã hết, thiếu niên lại phải đi đến Kỳ Lân điện phê duyệt tấu chương.

Lạc Thù ở bên cạnh lảng vảng không muốn đi theo, trong lòng tiểu cung nữ nghĩ cái gì, trên mặt cũng không giấu được chuyện gì.

Thiếu niên gần như bị nàng chọc cười.

“Thôi thôi, không muốn đi thì không đi.” Hắn nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán thiếu nữ, dứt khoát xua xua tay tuỳ ý nàng, Triệu Đồng bên cạnh liền đuổi theo.

Trời nóng, hắn cũng nóng.

Nhưng tức giận với lời nói của Lã Bất Vi hôm đó…

“Vương thượng hỏi cũng không hỏi đã phán quyết tội danh, thần lại nhìn xem bên trong cung điện của Vương thượng bày mấy chục đồ đựng đá xung quanh, biết lòng ngài buồn bực, việc nhỏ như thế dễ giận là có nhân quả, bên ngoài mát mẻ nhưng lòng khó tránh khỏi nóng nảy.”

Nam nhân như học giả văn nhã vuốt chòm râu một cái, thở dài lui ra, cái liếc mắt trước khi đi đối với Thiếu Đế mà nói như nghẹn trong cổ họng.

Thiếu Đế nghĩ, ánh mắt lạnh lẽo, không quan tâm đến sự khô nóng trên người, nâng bút tĩnh tâm phê duyệt tấu chương.

Thẻ tre lạnh, trong mùa hè vuốt qua da thịt giống như là có nước suối róc rách chảy qua.

Vào buổi trưa ngày hè dài hơn bình thường.

Mãi cho đến khi một bên bàn án chồng chất tấu chương dần dần thấp xuống, thiếu niên cuối cùng dừng bút, cụp mắt xuống giống như đang suy nghĩ gì đó, bàn tay thon dài rộng lớn thỉnh thoảng lại vuốt ve mặt ngoài thẻ tre.

“Vương thượng, hôm nay mấy quận huyện phía bắc cùng dâng rất nhiều giỏ hàm đào, nô tài phân phó Ngự Thiện phòng rửa sạch và ướp lạnh, mùa hè nóng bức thoải mái, vương thượng dùng một chút đi.”

Triệu Đồng đến gần, bưng một đĩa trái cây, quả đỏ trên nền trắng, anh đào nhỏ mà tròn, bề mặt sáng bóng, màu sắc tươi sáng, phía dưới đựng đầy đá, mờ hồ toả ra khí lạnh, khiến cho tâm tình người nhìn cũng tốt lên.

Thiếu Đế cũng không ngoại lệ, cũng không từ chối, cầm mấy quả anh đào bỏ vào miệng, khen một tiếng rồi thu tay lại.

Hắn quét một vòng cung nhân trong điện cố gắng tập trung tinh thần, phân phó Triệu Đồng: “Bảo Ngự Thiện phòng chia hai sọt xuống cho các ngươi ăn, sau đó đưa thêm một ít tới cung của Vương Thái hậu và Thái hậu, còn lại phân phát theo lệ hàng năm.”

Thiếu niên chỉnh lại tấu chương đã phê duyệt xong, đứng lên, nhận lấy chiếc đĩa sứ trắng trên tay Triệu Đồng, hất hất cằm ra hiệu ông lui ra xử lý việc này.



Lúc quay về tẩm điện, nhìn vào bên trong một vòng cũng không thấy tiểu cung nữ ở đâu.

Nàng sợ nóng, lúc này lại chạy đến chỗ nào trốn lười biếng rồi?

A ——

Thật biết chọn chỗ mà.

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, nhìn tiểu cung nữ đang ngủ dưới giá sách của hắn, nàng chọn cuộn thẻ tre kê gối sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêng qua, dán trên mặt bóng loáng hơi lạnh, còn ép ra chút vết đỏ.

Trên mặt đất là gạch xanh, nàng cứ co quắp cuộn tròn như vậy, lạnh lẽo, sợ là sẽ bị nhiễm lạnh.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu.

Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhéo mũi nàng, “Lá gan rất lớn, cũng dám trắng trợn lười biếng trốn trong điện của Cô, thật sự phải phạt ngươi một lần mới có thể nhớ kỹ.”

Người nằm mơ màng ngước mắt lên nhìn hắn, không đợi nàng mở miệng, một quả anh đào lạnh lẽo đã nhét vào trong miệng nàng.

Nàng cắn một cái, mát lạnh, ngọt ngào, lại ngửa mặt muốn nữa.

Thiếu Đế tiện thể ngồi ở trên bàn, đón lấy thiếu nữ bị hắn dẫn tới, ôm eo nàng, tay kia cầm cái đĩa đầy anh đào giấu ra phía sau, tản mạn nói: “Muốn ăn không?”

Tiểu cung nữ đỏ mặt, gật gật đầu, lại có chút ngại nóng muốn né tránh, không muốn ôm ấp nhau.

Nàng dịch ra phía sau muốn đứng dậy, sắc mặt thiếu niên trở nên không vui, tay ôm lấy eo nàng siết chặt lại, dời lên trên, xoa bóp mép ngực của nàng, cảm nhận được người trong lòng sửng sốt mới lạnh nhạt nói: “Đừng nhúc nhích, ngồi ở đây đi.”