Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 45: Hai mươi




Từ lúc Dụ Quy Tinh thôi học đã tròn một năm.

Hắn ra đi trong im lặng, mọi người chưa kịp tiếp thu tin tức này đã thấy mặt bàn trống không, mọi thứ đều được dọn sạch.

Rất nhiều nữ sinh thầm mến hắn biết tin đều khóc bù lu bù loa, thậm chí Trần Tiểu Mẫn còn khóc đỏ hoe cả mắt.

Nghe chuyện, Mạc Sơ Quyết có chút ngạc nhiên, không ngờ các cô gái lại thích Dụ Quy Tinh đến vậy. Theo lẽ thường mà nói, quan hệ giữa bọn họ và Dụ Quy Tinh như người xa lạ, một vài người trong số đó thậm chí còn chưa từng nói chuyện với hắn lần nào.

Nhưng cậu nhanh chóng lý giải được. Tình cảm của các cô gái hẳn là giống kiểu fangirl theo đuổi idol, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn, trong lòng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Vậy nên khi hay tin sau này không còn nhìn thấy Dụ Quy Tinh nữa, các cô mới đau lòng đến vậy.

Ban đầu Mạc Sơ Quyết cũng không quen. Trước đây hai người suốt ngày dính lấy nhau, bây giờ đi học không ai nắm tay, không ai dắt đi cùng, cậu vẫn chưa thích ứng được.

Vẫn may có thể đi ăn chung về chung với bọn Âu Dương Húc và Kỷ Vân, không đến nỗi cô đơn lắm.

Nhưng mà cậu và Dụ Quy Tinh vẫn chưa cắt đứt liên lạc. Hắn thường trao đổi tin nhắn qua ứng dụng trò chuyện, chào buổi sáng chúc ngủ ngon đương nhiên không thể thiếu, thỉnh thoảng còn kể tình hình này nọ gần đây. Mạc Sơ Quyết cảm thấy thật ra quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt đẹp như trước.

Dụ Quy Tinh có năng lực học tập cao, học gì cũng nhanh nhớ. Sau vài tháng phụ đạo riêng tại nhà, hắn được Dụ Văn Phong sắp xếp xuất ngoại và hiện đang theo học tại một trường danh tiếng ở nước ngoài, đợi khi thành niên có thể về nước kế thừa gia nghiệp.

Múi giờ trong nước và bên kia có sự chênh lệch, mỗi lần Mạc Sơ Quyết chuẩn bị đi ngủ thì phía bên này Dụ Quy Tinh mới ăn cơm trưa.

Dụ Quy Tinh rời đi, bọn họ cũng bước vào lớp mười hai với lịch học hành căng thẳng.

Con số đếm ngược đến kỳ thi đại học trên bảng đen ngày càng nhỏ, không khí học tập trong lớp cũng nghiêm túc hẳn ra. Sau giờ học chẳng thấy ai nói chuyện, mọi người đều miệt mài giải đề. Đề kiểm tra như con sóng biển từng đợt này tới đợt khác, vừa viết xong một bộ thì ngay lập tức đón bộ thứ hai.

Ngay cả Âu Dương Húc thích tùy tiện cũng phải kiềm chế tính cách bay nhảy của mình, không những không quấn lấy người khác nói chuyện mà tan học còn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ làm bài tập.

Tuy vậy, bầu không khí trong ký túc xá vẫn rất sôi nổi.

Âu Dương Húc mê chơi game, sắp thi đại học nhưng vẫn không nỡ bỏ. Ngày nào cũng phải làm một ván, không chơi thì ngủ không ngon.

Lúc hắn ta chơi game, Mạc Sơ Quyết ngồi bên cạnh nói chuyện với Dụ Quy Tinh.

Âu Dương Húc đánh xong một ván quả nhiên sảng khoái hẳn. Thoáng thấy màn hình bên Mạc Sơ Quyết thì không khỏi líu lưỡi: "Đại ma vương đã đi một năm rồi mà ngày nào các cậu cũng trò chuyện à?".



Mạc Sơ Quyết gật đầu, hoàn toàn không thấy có gì bất ổn: "Đúng vậy, thật ra mỗi ngày bọn tớ không nói được bao nhiêu, chủ yếu cậu ấy hay kể mấy chuyện vui vui tình cờ gặp, cũng thú vị lắm". ngôn tình tổng tài

Kỷ Vân vểnh tai hóng chuyện: "Nghe nói con gái bên ấy siêu cởi mở, ngoại hình Đại ma vương như vậy chắc được nhiều cô tỏ tình lắm nhỉ?".

Âu Dương Húc cười thô bỉ: "Không phải hắn sang học đại học sao, cũng thành người lớn rồi... hắc hắc".

Kỷ Vân vỗ Âu Dương Húc một phát, nháy mắt ra hiệu, sau đó mới an ủi Mạc Sơ Quyết: "Đừng nghe cậu ta nói nhảm, Đại ma vương là người trung thực có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không học thói xấu".

Mạc Sơ Quyết nghĩ: "Tớ chưa từng hỏi cậu ấy về phương diện này".

Âu Dương Húc khoác vai ra vẻ người từng trải: "Theo tớ thấy, những chuyện thế này vẫn nên tin tưởng lẫn nhau".

Mạc Sơ Quyết hoang mang tột độ.

Tin tưởng cái gì?

Trong lúc cậu vẫn đang khó hiểu, điện thoại đột nhiên rung lên, là Dụ Quy Tinh gọi video đến.

Hai người đều rất bận, Dụ Quy Tinh bận rộn với chương trình đại học, còn Mạc Sơ Quyết sấp mặt với núi bài thi lớp mười hai, thế nên bọn họ hẹn nhau mỗi tuần gọi video một lần. Mạc Sơ Quyết bắt máy ngay không cần suy nghĩ.

Sau đó liền thấy vẻ mặt Dụ Quy Tinh đen thui.

Cậu mấp máy môi, chưa kịp nói, Dụ Quy Tinh đã híp mắt hỏi: "Bên cạnh cậu là ai?".

Mạc Sơ Quyết lập tức lia góc máy sang bên phải, Âu Dương Húc đối diện khuôn mặt đã lâu không gặp của Ma vương, cười giả lả chào hỏi: "Lâu, lâu rồi không gặp, anh Dụ".

Dụ Quy Tinh cau mày trông cực kỳ khó chịu: "Quần áo cậu đâu?".

Âu Dương Húc cúi đầu nhìn, ừm, hắn ta không chỉ cởi trần mà cánh tay còn khoác trên vai Mạc Sơ Quyết.

Đậu má! Chả trách bộ dạng Dụ Quy Tinh như muốn giết người!

Hồi Dụ Quy Tinh còn ở đây không cho phép bọn họ cởi trần trong phòng ngủ, bởi vì trông rất không thanh lịch, nói thẳng ra chính là cay mắt.

Dụ Quy Tinh đi rồi Âu Dương Húc liền buông thả, mùa hè mặc mỗi chiếc quần cộc cũng không thành vấn đề, ai ngờ hôm nay lại bị bắt tại trận.

Âu Dương Húc đau khổ mặc quần áo đàng hoàng, lại thấy Dụ Quy Tinh chuyển mắt đến bờ vai đang chạm nhau giữa hắn ta và Mạc Sơ Quyết, thế là lại lặng lẽ ngồi cách xa thêm chút.

Sao hắn ta có thể quên mất mối quan hệ của Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh vậy trời? Đặt trong mối quan hệ nam nữ thì Mạc Sơ Quyết chính là bạn gái của Dụ Quy Tinh, mà bản thân lại ngồi quá gần bạn gái của anh em, còn quấy rầy đoạn video call ngọt ngào của bọn họ, đối phương không tức giận mới là lạ!

Nghĩ đến đây, Âu Dương Húc lập tức thấu hiểu tâm trạng Dụ Quy Tinh, bèn vụt đứng dậy chuồn mất.

Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết trò chuyện về mấy việc thường ngày, nói được một lúc thì Mạc Sơ Quyết buồn ngủ, cậu để điện thoại bên gối, miệng trả lời câu được câu không, đến khi Dụ Quy Tinh ngẩng đầu lên mới phát hiện người bên kia đã díu cả mắt sắp sửa ngủ mất.

Cường độ học tập ở lớp mười hai rất lớn, Dụ Quy Tinh hiểu được, hắn nhẹ giọng: "Cởi áo khoác ra rồi ngủ, nhớ lấy chăn che bụng lại, coi chừng cảm lạnh".

Tuy đang là mùa hè nhưng vẫn dễ bị cảm.



Mạc Sơ Quyết nghe vậy liền cởi áo khoác ra, chui vào chiếc chăn điều hòa mỏng, mắt chớp chớp nhìn hắn. Vì đang buồn ngủ nên trong đáy mắt như tích một tầng sương mỏng, rèm mi dài như chiếc quạt nhỏ run run vẫy rơi sương, tựa như bầu trời sau cơn mưa trong trẻo và ẩm ướt.

Dụ Quy Tinh đỡ trán thở dài.

Sao có thể đáng yêu như vậy?

Thật muốn trở về ngay lập tức.

Ngẩng đầu lên lần nữa, giọng hắn trở lại bình thường nhưng đã dịu dàng đi không ít: "Ngủ đi, tuần sau nói chuyện".

Mạc Sơ Quyết ậm ừ trả lời, đợi khi cuộc gọi kết thúc mới yên tâm nhắm mắt lại.

Tuần sau cách kỳ thi đại học chỉ còn hai tháng, Mạc Sơ Quyết tranh thủ thời gian dốc sức ôn tập, nào ngờ đổ bệnh đúng vào ngày hẹn gọi video tiếp theo với Dụ Quy Tinh.

Học tập với cường độ cao như vậy, mặc dù Mạc Sơ Quyết từng học qua cấp ba cũng khó thích ứng, huống chi tuần này mỗi ngày cậu đều thức tới hai ba giờ sáng, sức khỏe tốt cách mấy cũng không chịu nổi.

Chưa kể thể chất cậu vốn không quá khỏe mạnh. Trước đây học tập nghỉ ngơi đều đặn, hiện tại không có Dụ Quy Tinh trông chừng, nhất thời không nhịn được thức tới hai ba giờ sáng. Thế là qua tuần liền nhiễm cảm lạnh.

Mà cậu chẳng có lý do gì để từ chối, bọn họ đã hẹn trước, Dụ Quy Tinh còn cực kỳ nhạy bén, hắn nắm rõ lịch học của Nhất Trung như lòng bàn tay, nếu Mạc Sơ Quyết lấy cớ bận học gạt hắn, chắc chắn hắn sẽ không tin.

Quả nhiên ngay khi vừa mở video call, Dụ Quy Tinh đã phát hiện có gì đó bất ổn.

Cậu không muốn bị hắn phát hiện nên cố ý đặt nghiêng camera để mặt mình không xuất hiện trên màn hình, vậy mà Dụ Quy Tinh vẫn đoán ra manh mối từ giọng nói nghèn nghẹt của cậu.

Gần như ngay khi Mạc Sơ Quyết lên tiếng, Dụ Quy Tinh đã cau mày.

"Giọng cậu sao vậy?". Dụ Quy Tinh trong màn hình mặc một chiếc sơ mi trắng ôm sát người và khoác áo gile màu xám nhạt bên ngoài, tóc trước trán được chảy ngược ra sau lộ vầng trán cao đầy đặn, trông trưởng thành hơn rất nhiều. Một năm không gặp, hắn vẫn đẹp trai ngời ngời, đi trên đường có thể thu hút bao nhiêu ánh nhìn từ người khác.

Mạc Sơ Quyết bọc mình trong chiếc chăn dày, hít mũi: "Không có gì".

"Lộ mặt ra". Dụ Quy Tinh nhíu mày, bộ dạng rất nghiêm túc.

Mạc Sơ Quyết quay đầu nhìn quanh, Âu Dương Húc thì đang tắm, còn Kỷ Vân đã sang phòng kế bên tìm người hỏi chuyện, không có ai giúp cậu cả.

Thế là cậu tủi thân điều chỉnh ống kính, khuôn mặt đỏ bừng hiện ra, đáy mắt vương một tầng hơi nước trông cực kỳ đáng thương.

Vẻ mặt Dụ Quy Tinh nháy mắt chuyển sang lo lắng, hận không thể xuyên màn hình đến bên cạnh đối phương: "Bị cảm sao?".

Mạc Sơ Quyết khẽ ừm một tiếng, nước mắt rưng rưng rơi xuống.

Hễ cảm lạnh là chảy nước mắt, cậu khóc cả buổi chiều, hai mắt sưng húp, vậy mà vẫn không nín được, đau vô cùng.

Dụ Quy Tinh thấy tim mình như thắt lại, nhưng giờ hắn đang ở nước M, không cách nào trở về, chỉ có thể nhìn người mà mình đặt trên đầu quả tim qua màn hình điện thoại: "Uống thuốc chưa?".

"Uống rồi". Mạc Sơ Quyết lấy khăn giấy lau mắt, đau đớn hít một hơi: "Shhhh".

Dụ Quy Tinh lập tức khẩn trương: "Đưa camera lại gần, tôi xem thử".



Mạc Sơ Quyết đưa điện thoại đến gần hơn, ống kính hướng ngay mặt.

Khuôn mặt cậu chiếm toàn bộ màn hình, Dụ Quy Tinh cẩn thận quan sát trong chốc lát, chau mày: "Trầy da rồi".

Mạc Sơ Quyết sờ mắt thấy vừa nóng vừa sưng: "Rõ ràng tớ lau rất nhẹ mà..."

Dưới ánh mắt Dụ Quy Tinh, giọng cậu càng lúc càng nhỏ, Mạc Sơ Quyết quyết định chủ động nhận lỗi: "Tớ sai rồi, không nên thức khuya".

Dụ Quy Tinh lạnh giọng: "Cậu cũng biết sai? Cậu thế này biết tôi lo lắng bao nhiêu không? Học hành có quan trọng bằng sức khỏe cậu không?".

Mạc Sơ Quyết quấn chặt chăn chỉ lộ ra khuôn mặt đau yếu, bị Dụ Quy Tinh quở trách, cậu nắm chặt góc chăn, nghẹn giọng đáp: "Ừm".

"Cậu thức đêm để học, học để bổ sung kiến thức, nhưng nếu sức khỏe kém thì dù học bao nhiêu kiến thức cũng đều vô dụng. Sức khỏe chính là nền tảng của mọi thứ. Lúc trước có tôi bên cạnh, rõ ràng cậu rất nghe lời, sao bây giờ lại bắt đầu học thói thức khuya? Nếu thức khuya, sang hôm sau tinh thần sẽ uể oải, năng suất học tập cũng giảm sút, căn bản không ích lợi gì..."

Giọng nói Dụ Quy Tinh vang trong loa còn lạnh lẽo hơn cả kim loại vô cơ, Mạc Sơ Quyết nghe một hồi đỏ hoe đôi mắt, tâm lý người bệnh thường yếu đuối, ngay cả chuyện bé bình thường cũng hóa ra to, càng dễ bị cảm xúc chi phối.

Mặc dù biết những lời Dụ Quy Tinh nói đều vì muốn tốt cho mình nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy tủi thân.

Có phải cậu muốn bị cảm đâu.

Sao cứ la mãi vậy?

Không dám an ủi cậu chút sao?

Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết vùi cả người vào chăn, ngay cả đầu nhỏ cũng trùm kín mít, không muốn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Dụ Quy Tinh đang giảng đạo lý cho bé khóc nhè:?

Người đâu rồi?