Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 44: Mười chín




Trần Cửu Cửu biết con trai nhà mình thông minh ắt có thể đoán được nên cũng lười giấu giếm: "Đúng vậy, ông ta muốn tái hôn, thấy mẹ không đồng ý liền định tranh quyền nuôi con với mẹ".

Dụ Quy Tinh trầm giọng: "Ông ta dựa vào đâu để giành quyền nuôi con?".

Bên ngoại tình vẫn được tranh quyền nuôi con, nhưng nếu con cái đã đủ từ mười tuổi trở lên thì phải xét theo nguyện vọng của con.

Chẳng biết Dụ Văn Phong lấy đâu ra tự tin, lão tưởng hắn sẽ rời bỏ Trần Cửu Cửu để chuyển đến sống cùng lão chắc?

Trần Cửu Cửu ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô xoa ấn đường.

Nhận thấy dáng vẻ khác thường của cô, Dụ Quy Tinh hỏi: "Mẹ sao vậy?".

"Tình hình kinh doanh gần đây của thẩm mỹ viện gặp vấn đề, mẹ nghĩ có lẽ là do lão súc sinh Dụ Văn Phong gây ra".

Tuy Dụ Quy Tinh chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã mang một khí chất khiến người khác yên tâm. Trần Cửu Cửu không nghĩ hắn là một đứa trẻ không hiểu sự đời mà xem như một đối tượng có thể trút hết tâm sự.

Mẹ con họ nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm qua. Ngày trước, những điểm cần chú ý khi mở thẩm mỹ viện cũng đều do Dụ Quy Tinh nói cho cô, bây giờ cô cũng muốn cùng con trai thảo luận về đối sách kế tiếp.

Dụ Quy Tinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?".

Lúc này Trần Cửu Cửu mới nói: "Gần đây, tất cả các cửa hàng dưới tay mẹ đều gặp hiện tượng cạnh tranh ác ý. Họ cố tình mở một cửa hàng cùng loại ở đối diện, lại hạ giá rất thấp, gần như rẻ gấp đôi giá bình thường trên thị trường. Khách hàng đều đổ xô qua bên họ, bên mẹ đóng cửa cả nửa tháng nay rồi... Đây rõ ràng là kiểu kinh doanh không vì lợi nhuận, nhất định có người cố ý. Người có thể một lần lấy ra số tiền lớn như vậy, lại có thù oán với mẹ chỉ có thể là Dụ Văn Phong mà thôi".

Đem việc kinh doanh dưới tay Trần Cửu Cửu và gia thế của Dụ Văn Phong ra so sánh chẳng khác nào đem tờ một xu để cạnh xấp tiền mặt một trăm nhân dân tệ.

Dụ Văn Phong rõ ràng muốn chèn ép, bắt cô nhượng bộ.

Nhưng Dụ Văn Phong có tiền có quyền, giao thiệp rộng rãi, bọn họ đối đầu với ông ta chỉ như châu chấu đá xe, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào.

Dụ Quy Tinh lặng lẽ siết chặt nắm tay đang buông thõng bên người.

Hắn quay người rũ mắt, giọng điềm tĩnh: "Mẹ đừng lo lắng. Hiện tại dưỡng lành vết thương mới là quan trọng nhất. Chuyện này con sẽ lo liệu".

"Con lo liệu thế nào?". Nghe ngữ khí ung dung của hắn, Trần Cửu Cửu cảm thấy bất an. "Con vẫn chưa thành niên đâu, đừng vì chuyện vặt vãnh như vậy mà tổn thương bản thân".

Dụ Quy Tinh mím môi.

Đầu tiên là Trần Cửu Cửu bị thương, tiếp theo là việc kinh doanh bị chèn ép ác ý, hắn không tin mọi chuyện sẽ trùng hợp đến vậy. Dụ Văn Phong đích thân đưa người vào viện tâm thần và cử người trông chừng nghiêm ngặt, làm sao ông ta có thể không biết kế hoạch của Trần Bạch Lộ.

Hiện tại hắn vẫn chưa có đủ năng lực, nhưng chuyện này hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Ánh mắt Dụ Quy Tinh dần trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên ngoài cửa có vài tiếng gõ phá vỡ bầu không khí nặng nề bên trong phòng bệnh.

Hai người đồng loạt nhìn ra liền thấy Mạc Sơ Quyết thò đầu vào, giọng vô cùng lo lắng: "Dì Cửu Cửu..."

Trần Cửu Cửu (*) bỗng nở nụ cười: "Tiểu Sơ sao lại đến đây?".

- -----------------------

(*) Bản gốc để là Khương Y Linh nhưng mà mình thấy không đúng lắm nên xin đổi lại thành Trần Cửu Cửu.

- -----------------------

Mạc Sơ Quyết đến trước giường, cẩn thận chạm vào bàn tay đang quấn băng của cô: "Con nghe nói dì bị thương..."

Trần Cửu Cửu dùng bàn tay lành lặn xoa đầu cậu, ngữ khí cảm động: "Không sao hết, con xem không phải dì rất khỏe sao?".

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Dụ Quy Tinh, vờ giận: "Thằng bé Tinh Tinh này cũng quá không hiểu chuyện. Đang lúc học hành bận rộn con còn dẫn em xin nghỉ, đúng là càn bậy".

Mạc Sơ Quyết vội xua tay: "Không có, là tự con đòi tới, dì đừng mắng cậu ấy".

Trần Cửu Cửu trêu chọc: "Ôi chao, bắt đầu bảo vệ anh rồi".

Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng: "Đâu có..."

Khương Y Linh bật cười: "Hai cái đứa nhỏ này ngày càng thân thiết".

Dụ Quy Tinh nhìn đôi tai đỏ ửng của Mạc Sơ Quyết, dịu dàng dâng đầy đáy mắt.

Mạc Sơ Quyết trò chuyện với Trần Cửu Cửu một buổi. Lúc sau, Trần Cửu Cửu hơi mệt, từ khi vào viện cô mãi ứng phó với Dụ Văn Phong, chưa có thời gian nghỉ ngơi. Thấy cô thế này, bọn họ cũng ngại quấy rầy thêm nên đóng cửa đi ra ngoài.

Ngoài hành lang, Khương Y Linh nói: "Ở đây đã có dì, hai đứa về trường trước đi. Cũng không phải chuyện to tát gì, đừng chậm trễ việc học".

Dụ Quy Tinh trầm mặc vài giây, gật đầu: "Cảm ơn dì Khương".

"Với dì mà còn cảm ơn gì nữa. Hai đứa mau về đi". Khương Y Linh lấy di động trong túi ra chuyển cho Mạc Sơ Quyết mấy trăm tệ, dặn dò: "Con với anh Tinh Tinh bắt xe về trường, đừng la cà bên ngoài quá lâu".

Mạc Sơ Quyết nhận lì xì, giọng khó nén phấn khích: "Dạ dạ!".

Hai người y lời bắt một chiếc taxi, nửa tiếng sau về đến cổng trường. Mạc Sơ Quyết mở cửa xe đi xuống, còn Dụ Quy Tinh vẫn ngồi im trên xe.

"Sao cậu còn chưa xuống?". Mạc Sơ Quyết thắc mắc.

Bấy giờ Dụ Quy Tinh mới chầm chậm quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: "Tôi còn muốn đến một nơi".

Mạc Sơ Quyết không nói nên lời: "Cậu không về trường à?".

Dụ Quy Tinh rũ mắt: "Xong việc tôi sẽ về".

Mạc Sơ Quyết nghe vậy mới yên tâm. Dù sao Dụ Quy Tinh cũng là người trung thực và thận trọng, lại là vai chính thiên tài thiếu niên, lần này hẳn là có việc quan trọng gì đó, nhất định sẽ có vài bí mật nho nhỏ.

Cậu cũng không hỏi đối phương đi đâu, chỉ vẫy tay: "Tạm biệt, chú ý an toàn, về sớm một chút".

Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, mãi đến khi tài xế mất kiên nhẫn thúc giục, hắn mới lưu lại một câu: "Về phòng ngủ đợi tôi".

Mạc Sơ Quyết nhìn theo chiếc xe từ từ rời đi trong niềm hoang mang.

Sao Dụ Quy Tinh hành động như thể sau này hai người sẽ không còn gặp nhau thế nhỉ?

Nhưng tiếng bụng réo ọt ọt nhắc Mạc Sơ Quyết nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn trưa, cậu chạy nhanh xuống nhà ăn.

Mãi đến nhá nhem tối Dụ Quy Tinh mới quay lại, mấy tiết chiều hắn cũng không tham gia. Tuy Âu Dương Húc và Kỷ Vân tò mò bọn họ đã đi đâu nhưng ngại hỏi, thậm chí cũng không dám hỏi thăm Mạc Sơ Quyết, bởi vì suốt buổi chiều cậu nhóc này vẫn luôn thất thần nhìn ra cửa sổ, giáo viên giảng bài không nghe lọt một câu.



Nhất là khi thấy Dụ Quy Tinh mang gương mặt u ám đi vào, bọn họ càng thêm dè dặt.

Mạc Sơ Quyết nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên: "Cậu về rồi à".

Dụ Quy Tinh khẽ gật đầu, hỏi: "Ăn cơm chưa?".

Mạc Sơ Quyết đáp: "Ăn trưa rồi, đang chờ cậu về cùng đi ăn tối. Vừa rồi còn định gọi cho cậu".

Dụ Quy Tinh nói: "Đi thôi".

Hai người sóng vai đi trên lối đi bộ. Nắng hoàng hôn chiếu rọi khuôn viên trường, cả một mảng rộng lớn rực rỡ sắc vàng xen lẫn với màu lá thu vàng úa mang đến một vẻ đẹp khác lạ.

Mạc Sơ Quyết yên lặng đá đám lá khô rơi trên đất, tạo ra âm thanh xào xạc.

Dụ Quy Tinh cúi đầu nhìn, siết chặt tay cậu, thấp giọng hỏi: "Không vui à?".

Mạc Sơ Quyết gật đầu: "Hơi hơi... Nhưng tớ cũng không biết tại sao như vậy".

Dụ Quy Tinh siết bàn tay cậu thật chặt.

"Nếu tôi nói tôi sắp rời đi... cậu có buồn không?".

Mạc Sơ Quyết quay ngoắt lại, mắt chữ a mồm chữ o kinh ngạc nhìn đối phương: "Cậu sắp đi? Đi đâu? Tại sao phải đi?".

Ba vấn đề dồn dập khiến hắn hơi sửng sốt, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Về chỗ của ba tôi".

Mạc Sơ Quyết thoáng nghẹn lời.

Giờ cậu mới nhận ra vừa nãy mình đã hỏi một câu ngu xuẩn biết chừng nào.

Học hành quá lú luôn rồi, suýt chút nữa cậu đã quên Dụ Quy Tinh vẫn là nhân vật chính trong truyện. Nguyên tác không chỉ đơn thuần là tiểu thuyết ngược luyến tình thâm mà còn xen kẽ nhiều luồng tình tiết khác, một trong số đó chính là về Dụ Văn Phong.

Dụ Quy Tinh không có cảm tình với người cha thân sinh này, hắn chưa từng nhận được chút tình thương nào từ ông ta. Hơn nữa, bởi vì Dụ Văn Phong từng cắm sừng, sau đó còn ép Trần Cửu Cửu tái hôn, hắn càng quyết tâm trả thù Dụ Văn Phong.

Chỉ là trong nguyên tác không có tình tiết Trần Cửu Cửu bị thương. Sau khi Dụ Văn Phong ly hôn với Trần Bạch Lộ, ông ta đã đưa Trần Bạch Lộ ra nước ngoài dưỡng bệnh, Dụ Vĩ Quang cũng được dẫn theo.

Dụ Vĩ Quang là đứa con ăn chơi trác táng chẳng làm nên trò trống gì, một người tự phụ như Dụ Văn Phong đương nhiên không thể để một người như vậy lên thay vị trí mình. Ông ta bèn dời chủ ý sang Dụ Quy Tinh, muốn tranh quyền nuôi con với Trần Cửu Cửu.

Nhưng Dụ Quy Tinh đã trực tiếp đồng ý.

Sau khi trở lại bên cạnh Dụ Văn Phong, một mặt hắn điều tra bằng chứng vi phạm của công ty, một mặt ổn định Dụ Văn Phong để ông ta chuyển hướng chú ý khỏi Trần Cửu Cửu.

Về sau còn giả liên hôn với Tống Mạn Mạn, vạch trần thân phận giả mạo của cô ta để Thẩm Ánh Thu trở về Tống gia và được tập đoàn Tống thị trợ giúp...

Hàng loạt sự việc này đều nằm trong kế hoạch mà Dụ Quy Tinh nghĩ ra từ lâu. Hắn nghiền ngẫm thấu đáo lòng người, tiến hành từng bước, gần như không mắc sai lầm nào.

Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết nuốt nước bọt, nam chính vậy là đang bắt đầu bước lên con đường cuồng duệ bá tổng (*) sao?

- -------------------------

(*) Mình để nguyên nha, tên mấy tiểu thuyết ngôn tình đam mẽo một thời kkkkk.

- -------------------------

Dụ Quy Tinh thấy cậu im lặng hồi lâu nên chủ động khoác vai kéo người vào lòng: "Cậu có muốn tôi đi không?".

Mạc Sơ Quyết cắn môi, lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Dụ Quy Tinh bị phản ứng đáng yêu kia chọc cười, bi thương trong lòng thoáng chốc tan biến: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?".

Mạc Sơ Quyết lí nhí: "Cả hai".

Dụ Quy Tinh nheo mắt, quanh người tràn ngập hơi thở không vui: "Thật sự muốn tôi đi? Hửm?".

Mạc Sơ Quyết đáp: "Tớ có không muốn cậu đi thì cậu vẫn phải đi đấy thôi".

Người lấy sự nghiệp làm trọng như Dụ Quy Tinh sao có thể ở lại vì một người qua đường như cậu. Không thấy trong nguyên tác nữ chính thuyết phục mấy bận mà hắn cũng có đồng ý đâu?

Thẩm Ánh Thu là vợ hắn mà hắn còn nhẫn tâm như vậy, đối với một người qua đường vô danh cậu đây lại càng không có khả năng.

Ánh mắt Dụ Quy Tinh u ám: "Chỉ cần cậu nói không muốn, ngay bây giờ tôi liền đổi ý".

Tuy Mạc Sơ Quyết biết rõ đây chỉ là nói suông nhưng vẫn có chút xấu hổ, vội xua tay: "Vậy cậu vẫn nên đi đi".

Trước chưa nói đến mạch truyện bị gián đoạn sẽ phát sinh chuyện gì, cậu cũng không thể để ý nghĩ của mình làm loạn kế hoạch của Dụ Quy Tinh.

Nhỡ đâu Dụ Quy Tinh gật đầu đồng ý thì làm sao bây giờ?

Dụ Văn Phong quá đáng thế nào, cậu đứng từ góc nhìn Thượng Đế đã nhìn thấu thiệt hơn, lúc trước đọc truyện hận không thể lôi tên cặn bã này ra khỏi sách đánh một trận. Vì vậy cậu muốn ủng hộ kế hoạch của Dụ Quy Tinh.

Dụ Quy Tinh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Thật không?".

Mạc Sơ Quyết kiên quyết: "Thật, cũng đâu phải tụi mình không gặp lại nữa đâu".

Dụ Quy Tinh đỡ gáy cậu: "Sau khi tôi đi cậu phải đợi tôi, nếu không..."

Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy tính uy hiếp.

Mạc Sơ Quyết gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi, tớ cũng không phải tiểu kiều thê ôm bầu chạy".

"Cái gì?". Dụ Quy Tinh cau mày.

Mạc Sơ Quyết bụm miệng. Bất cẩn nhỡ miệng mất, cũng may Dụ Quy Tinh ít lướt web nên không hiểu joke này.

May sao Dụ Quy Tinh không lăn tăn chuyện vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm cậu: "Không được quá gần gũi Thẩm Ánh Thu, từ nay trở đi mỗi ngày tôi sẽ gọi điện cho cậu".

Mạc Sơ Quyết không hề phát hiện điều gì không đúng, chỉ nghĩ cuối cùng Dụ Quy Tinh cũng thông suốt và bắt đầu có tình cảm với Thẩm Ánh Thu. Thân là anh em tốt của hắn, đương nhiên cậu sẽ không từ chối yêu cầu này: "Được!".

Không những thế, cậu còn muốn giúp Dụ Quy Tinh đánh đuổi hết đám đàn ông xấu xa vây quanh Thẩm Ánh Thu, để đám ấy không cách nào cắm sừng Dụ Quy Tinh.

Mình thật nhanh trí. Mạc Sơ Quyết đắc chí nghĩ.

Hai người cùng đến căng tin ăn tối. Đây là ngày cuối cùng Dụ Quy Tinh ở lại Nhất Trung. Người dưới trướng Dụ Văn Phong ra tay nhanh gọn hiệu quả, giờ đã bắt đầu thủ tục chuyển trường.

Ngay lúc này, Dụ Quy Tinh cứ nhìn chằm chằm Mạc Sơ Quyết, ngay cả dĩa cơm cũng chưa động mấy đũa, như thể muốn khắc sâu hình bóng Mạc Sơ Quyết vào tâm khảm.

Mạc Sơ Quyết bị hắn nhìn đến xấu hổ ăn vội vài miếng rồi bảo đã no.

Dụ Quy Tinh biết cậu nói dối nhưng không nói gì, chỉ dắt người về ký túc xá.

Hắn không có bao nhiêu đồ, trong thời gian ngắn đã thu dọn xong, Mạc Sơ Quyết giúp hắn xách tới cổng trường, ngay lập tức có mấy vệ sĩ mặc đồ đen đón lấy.

Bọn họ đứng trước cổng, cảm nhận từng đợt gió đêm thổi qua.

Dụ Quy Tinh nói: "Tôi đi đây".

Mạc Sơ Quyết gãi mặt: "Ừm".

Dụ Quy Tinh: "Tôi vẫn chưa nói với mẹ, cuối tuần có khả năng sẽ về nhà một chuyến, sau đó không về nữa".

Mạc Sơ Quyết không biết nên đáp gì: "Ò".

Phản ứng của cậu khiến Dụ Quy Tinh thập phần bất lực, bạn trai nhỏ quá thụ động, chuyện gì cũng phải đến tay hắn: "Nếu nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại. Khi nào có thời gian tôi sẽ về".

"Hả?". Mạc Sơ Quyết ngây ngốc. "Được không?".

Dụ Quy Tinh véo má cậu, cười đáp: "Sao không được?".

Trong màn đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng còi xe trên đường quốc lộ nằm cách đó không xa. Đêm thu ảm đạm yên tĩnh. Không có chỉ thị của Dụ Quy Tinh, nhóm vệ sĩ chỉ đứng bên cửa xe không dám thúc giục.

Mạc Sơ Quyết hỏi: "Cậu chưa đi sao?".

Dụ Quy Tinh nhướng mày: "Tôi còn chưa đi mà cậu đã vội đuổi rồi?".

Mạc Sơ Quyết lẩm bẩm: "Cậu chỉ biết bắt nạt tớ".

Khóe miệng Dụ Quy Tinh nở một nụ cười nhàn nhạt: "Lại đổ oan cho tôi?".

Hai người cứ đối thoại một cách ấu trĩ như vậy nhưng không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Dụ Quy Tinh cảm thấy ngực trướng muốn nổ tung, chỉ cần nghĩ tới phải rời xa người này, hắn liền chần chừ chẳng muốn cất bước.

Ở bên cạnh Mạc Sơ Quyết hắn mới tự do tự tại, thoải mái bộc lộ bản tính, không cần ngụy trang.

Mãi đến khi tiếng chuông di động đột ngột vang lên cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, đồng thời phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Dụ Quy Tinh nhíu mày, sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, tâm trạng hắn càng rơi xuống đáy vực.

Hắn gạt nút nhận cuộc gọi, giọng lạnh lẽo: "Ba".

Dụ Văn Phong rít một hơi thuốc, ngữ khí không tốt lắm: "Sao vẫn chưa về? Ba đã tìm gia sư cho con rồi, ngày mai đến công ty xem thử. Trước mắt cứ theo chú Lưu học hỏi, chừng nào trưởng thành ba sẽ sắp xếp cho con một vị trí. Tương lai Dụ gia đều trông cậy vào con, hi vọng con đừng để ba thất vọng. Bằng không ba cũng có thể bồi dưỡng phía em trai con một chút".



Nói đoạn, ông ta phả ra một ngụm khói: "Đối với một số người, chỉ cần chơi đùa là đủ, đừng thật lòng đối đãi. Đợi khi con đến tuổi ba ắt sẽ biết tiền tài mới là quan trọng nhất, có tiền mua tiên cũng được".

Dụ Quy Tinh càng nghe sắc mặt càng khó coi, lập tức ngắt ngang: "Ba, chuyện của con không cần người nhọc lòng".

Nói xong hắn không do dự cúp điện thoại.

Chung quanh quá đỗi yên tĩnh, cho dù Mạc Sơ Quyết không muốn nghe lén nhưng toàn bộ lời vừa nãy vẫn lọt vào tai cậu.

Vẻ mặt cậu cũng có chút khó xử, Dụ Quy Tinh hỏi: "Cậu nghe hết rồi?".

Mạc Sơ Quyết thừa nhận.

"Yên tâm". Dụ Quy Tinh xoa đầu đối phương, thở dài một hơi.

Sau một trận im lặng, Dụ Quy Tinh nói: "Tôi phải đi đây".

Mạc Sơ Quyết định gật đầu, chợt một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Dụ Quy Tinh dùng tay nâng mặt, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Mạc Sơ Quyết cảm nhận được ánh mắt hắn lướt qua hai mắt, sau đó rơi trên sống mũi rồi đi xuống nhìn chằm chằm vào môi mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy dường như trong đôi mắt Dụ Quy Tinh đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực.

Ngọn lửa này cũng dần bén sang thiêu đốt cả trái tim cậu.

Cậu rũ mắt, mấp máy môi, giọng lí nhí: "Cậu làm gì?".

Dụ Quy Tinh từ từ đến gần.

Này... này là muốn làm gì?!

Lòng Mạc Sơ Quyết loạn như tơ vò, cuối cùng cam chịu nhắm mắt lại.

Mấy giây sau, nụ hôn trong dự liệu đã đến, nhưng nó không đáp trên môi mà nhẹ nhàng rơi lên trán cậu. Động tác Dụ Quy Tinh dịu dàng như thể đang đối đãi với báu vật quan trọng nhất thế gian.

Rèm mi Mạc Sơ Quyết khẽ run lên, chầm chậm mở hai mắt, trong lúc không phòng bị bất ngờ va vào đáy mắt sâu thẳm của Dụ Quy Tinh.

Dụ Quy Tinh buông tay ra, thấy vẻ mặt ngơ ngẩn kia liền cười nhẹ một tiếng: "Hoàn hồn chưa?".

Biểu cảm Mạc Sơ Quyết ngây ngốc tựa như mất hồn.

Mãi đến khi Dụ Quy Tinh lên xe, ô tô chầm chậm chạy ra đường lớn rồi dần dần khuất bóng, cậu mới vô thức tiến lên trước mấy bước.

Vừa rồi Dụ Quy Tinh... hôn cậu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, cậu đã tưởng Dụ Quy Tinh sẽ hôn lên môi mình.

Mạc Sơ Quyết sờ trán, trên đó như vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại ấm áp từ hai cánh môi, nhiệt độ ấy mãi chưa tan biến.

Mặc dù chỉ là hôn trán nhưng cũng đã vượt quá phạm vi thông thường. Lúc trước bất quá bọn họ chỉ nắm tay, thỉnh thoảng ôm một cái. Trong nhận thức của Mạc Sơ Quyết, đây là hình thức tiếp xúc bình thường, nhưng mà hôn trán thì...

Nghĩ thế nào cũng rất kỳ quái!

Cậu vừa sờ chỗ bị hôn vừa trầm tư đi thẳng về ký túc xá.

Lát nữa còn tiết tự học tối, Âu Dương Húc và Kỷ Vân định trở về phòng nghỉ ngơi trước khi vào học, nào ngờ vừa về đã phát hiện có gì đó sai sai.

Giường Dụ Quy Tinh bỗng trống không!

Bọn họ đang định đi hỏi thăm giáo viên thì thấy Mạc Sơ Quyết thẫn thờ bước vào, thỉnh thoảng lại chạm vào đầu.

Âu Dương Húc và Kỷ Vân nhìn nhau, khẽ ho một tiếng, hỏi: "Mạc Sơ Quyết, cậu biết Dụ Quy Tinh xảy ra chuyện gì không? Sao đồ đạc cậu ấy biến mất rồi?".

Mạc Sơ Quyết lúc này mới hồi thần, giải thích: "Nhà cậu ấy có chuyện".

Âu Dương Húc kinh ngạc: "Vậy cậu ấy không đi học nữa sao?".

Mạc Sơ Quyết đáp: "Ừm".

Cằm Âu Dương Húc muốn rơi xuống đất, định khuyên nhủ một chút. Sao có thể nghỉ học được, thành tích Dụ Quy Tinh tốt vậy, nghỉ học chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Kỷ Vân cũng nhíu chặt mi, trên mặt lộ vẻ không tán thành.

Sau đó, bọn họ nghe Mạc Sơ Quyết nói: "Gia đình mời một gia sư đặc biệt một kèm một cho cậu ấy, hơn nữa có khả năng sẽ ra nước ngoài du học".

Âu Dương Húc: "..."

Kỷ Vân: "..."

Là chúng tôi không xứng! Cáo từ!

Nói xong câu đó, Mạc Sơ Quyết lại trầm mặc, tiếp tục ngây ngẩn.

Âu Dương Húc sực nhớ mối quan hệ giữa hai người họ. Dụ Quy Tinh đi rồi, không biết Mạc Sơ Quyết sẽ có suy nghĩ gì. Nhưng nói gì thì nói, mấy ai yêu xa mà được vui vẻ. Bạn trai đi rồi, không thể sớm tối bên nhau, nhất định sẽ rất trống vắng.

Hắn kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống, cố gắng làm cố vấn tình cảm: "Sao vậy?".

Mạc Sơ Quyết thở dài.

Âu Dương Húc nhìn cậu, đoán: "Có phải Dụ Quy Tinh đi rồi cậu rất buồn không?".

Mạc Sơ Quyết nhìn hắn một cái: "Có chút..."

Nói thật, cậu cũng không quá buồn, Dụ Quy Tinh vẫn còn trong thành phố, muốn tìm hắn thì có thể trực tiếp đến, nhưng nếu Dụ Quy Tinh ra nước ngoài du học, vậy khoảng cách sẽ rất xa.

Âu Dương Húc lại hỏi: "Vậy sao cứ như người mất hồn thế? Nói ra đi đừng ngại, đại sư tình cảm học Âu Dương Húc này sẽ giải đáp cho ngươi!".

Mạc Sơ Quyết và Kỷ Vân đều bị hắn ta chọc cười thành tiếng.

Kỷ Vân tàn nhẫn cười nhạo: "Một xử nam ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm như cậu mà là đại sư tình cảm học á?".

Âu Dương Húc tức giận đập ghế đứng lên: "Nói làm như các cậu không phải xử nam ấy!".

Lời vừa nói ra, hắn liền ngó qua Mạc Sơ Quyết, người này chưa chắc còn là xử nam đâu.

Kỷ Vân bắt chéo chân: "Xử nam thì sao? Ít nhất tớ từng yêu đương".

Âu Dương Húc không thể tin được, vẻ mặt như sét đánh ngang tai: "Cậu yêu khi nào? Ngon lắm! Méo có nghĩa khí!".

Kỷ Vân bị hắn bóp cổ, cười đến đỏ mặt: "Cậu buông ra cho tớ, đương nhiên là ở nhà trẻ rồi, vậy mà cậu cũng tin?".

Hai người cãi lộn ầm ĩ, cả căn phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Gần đây Mạc Sơ Quyết phát hiện Kỷ Vân ngày càng hoạt bát, không còn thấy bóng dáng cậu nam sinh rụt rè hồi đầu năm lớp mười. Phần lớn đều nhờ vào công lao của Âu Dương Húc. Có một câu nói cũng không phải không có lý: hai người ở bên nhau lâu ngày tính cách cũng ngày càng giống nhau.

Quậy đủ rồi, Âu Dương Húc lại kéo chiếc ghế đẩu sang ngồi cạnh Mạc Sơ Quyết, tiếp tục hỏi: "Cậu vẫn chưa kể chuyện mà, đại sư tình cảm sẽ giải đáp trực tuyến miễn phí!".

Mạc Sơ Quyết do dự một chút mới nói: "Tớ có một người bạn..."

Âu Dương Húc và Kỷ Vân đang dựng lỗ tai lên nghe, kết quả qua nửa ngày mà Mạc Sơ Quyết vẫn ngập ngừng không nói.

Bọn họ thúc giục: "Bạn cậu làm sao?".

Mạc Sơ Quyết bối rối tìm từ: "Bạn tớ có một người bạn thân, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt".

Hai mắt Âu Dương Húc sáng lên, đây là lần đầu tiên hắn nghe chuyện tình cảm của đồng tính luyến ái, trong lòng vừa tò mò vừa kích động.

Kỷ Vân cũng có vẻ phấn khích.

Mạc Sơ Quyết tiếp tục nói: "Người đó đối với bạn tớ rất tốt, giúp cậu ấy dạy dỗ mấy tên bắt nạt, còn tặng sô cô la...".

Âu Dương Húc lại giục: "Sau đó thì sao? Trong lòng cậu nghĩ thế nào?".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Mạc Sơ Quyết: "Là bạn tớ! Không phải tớ!".

Kỷ Vân phẫn nộ trừng Âu Dương Húc: sao hay lỡ miệng quá ba.

Âu Dương Húc vô tội: Tại dưa ngon quá nên quên.

Mạc Sơ Quyết tiếp tục: "Bình thường bọn họ có nắm tay ôm nhau này nọ, vốn là chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay người đó đột nhiên hôn trán cậu ấy, các cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng phải không?".

Âu Dương Húc: "..."

Kỷ Vân: "..."

Bầu không khí yên lặng quỷ dị.



Cuối cùng vẫn là Âu Dương Húc phá vỡ: "Tớ hỏi này, chỉ vậy thôi hả?".

Mạc Sơ Quyết: "... Hả?".

Này còn chưa đủ sao!

Tâm hồn cậu đã phải chịu một đả kích cực lớn, vậy mà Âu Dương Húc còn cảm thấy không có vấn đề gì?

Cậu quay đầu nhìn Kỷ Vân, lại phát hiện người này cũng có biểu cảm tương tự, giống như vẫn đang lên án cậu chơi xấu cố ý phóng đại quả dưa nhưng chỉ ném ra một hạt vừng bé xíu.

"Quan hệ các cậu đã đến nước này rồi, đây là lần đầu tiên hôn, mà còn là hôn trán?". Âu Dương Húc không thể hiểu nổi, cả khuôn mặt đều nhíu lại.

Rõ ràng hắn đã thấy hai người này ngủ cùng nhau, Dụ Quy Tinh đều có thể nhịn xuống?

Mạc Sơ Quyết bị vẻ mặt của đối phương làm cho bối rối: "Đúng vậy..."

Cậu nhanh chóng nhận ra: "Nói rồi, không phải tớ mà là bạn tớ!"

Âu Dương Húc nói: "Được được, là bạn cậu. Bạn cậu và bạn của bạn cậu mới hôn trán lần đầu?".

"Ừm..." Mạc Sơ Quyết đỏ mặt gật đầu.

Âu Dương Húc: "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu. Người ta còn hôn môi cơ! Có đúng không, Kỷ Vân?".

Kỷ Vân nghiêm túc gật đầu: "Không sai, rất là bình thường".

Mạc Sơ Quyết nghe vậy càng ngơ ngác hơn, anh em tốt còn chụt môi nhau sao?

Người thế giới này cởi mở thật, có phải cậu quá lạc hậu không?

Âu Dương Húc thở dài, vỗ vai Mạc Sơ Quyết: "Cậu vẫn còn quá trẻ".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Cậu đi tắm rồi nằm xuống giường. Giường kế bên đã trống không chỉ còn sót lại tấm ván giường trơ trọi, trông cực kỳ quạnh quẽ.

Bình thường trên người Dụ Quy Tinh đặc biệt có mùi hương dễ chịu, nó lách qua các khoảng trống trên vách ngăn rồi thoang thoảng tới. Mạc Sơ Quyết quen ngửi rồi, bây giờ mùi hương kia biến mất, cậu có chút chưa quen.

Cậu trở mình, lấy di động dưới gối ra.

Tuy đã được Âu Dương Húc khai sáng một phen nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nghĩ vậy, cậu mở khung Wechat, vừa định nhập văn bản thì một tin nhắn nhảy tới.

[Dụ Quy Tinh: Ngủ chưa?]

Khóe môi Mạc Sơ Quyết bất giác cong lên, ngón tay chầm rãi gõ: [ccyyds: Vừa tắm xong, đang nằm trên giường]

Sau khi gửi đi, cậu chọn một nhãn trong gói nhãn dán cảm xúc: [ccyyds: [mèo con cọ cọ.jpg]]

Dụ Quy Tinh ở màn hình bên kia khẽ nhếch môi.

Ánh sáng xanh chiếu lên mặt phác họa từng đường nét ngũ quan, biểu cảm hắn trông vô cùng dịu dàng.

[Dụ Quy Tinh: Ngày mai có có tiết, ngủ sớm đi.]

Mạc Sơ Quyết rụt vào chăn, đánh chữ:

[ccyyds: Được, cậu cũng vậy]

Không lâu sau, đối phương trả lời:

[Dụ Quy Tinh: Ngủ ngon.]

Mạc Sơ Quyết cũng gửi lại một tin ngủ ngon, Dụ Quy Tinh không gửi thêm tin nào nữa, nhưng cậu vẫn thấy thập phần an tâm.

Cậu đưa tay sờ trán, nơi được cánh môi mỏng in qua.

Cậu không muốn nghĩ tới chuyện kia nữa, làm anh em với Dụ Quy Tinh nhiều năm như vậy, hắn kiềm lòng không nổi hôn trán một cái cũng đâu phải chuyện to tát gì. Âu Dương Húc nói đúng, chuyện này rất bình thường.

Phản ứng và thái độ của Dụ Quy Tinh rất tự nhiên, rõ ràng là cậu nghĩ nhiều. Là nam chính tiểu thuyết ngôn tình, Dụ Quy Tinh nhìn qua chính trực lạnh lùng, lại chưa trải qua mối tình nào, ai tỏ tình cũng đều từ chối. Người như vậy sao có thể thích cậu được.

Cậu chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, Mạc Sơ Quyết hoàn toàn yên tâm. Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

- ------------------------------------------

Đôi lời của tác giả: tiểu kịch trường

(Một)

Tinh Tinh: đánh không lại thì gia nhập [đẩy mắt kính]

Dụ Văn Phong:???

- ---------

(Hai)

Âu Dương Húc: Này có gì đâu? Không phải rất bình thường sao?!

Kỷ Vân: Không sai, chuyện này rất bình thường.

Tiểu Sơ:... Vậy, vậy sao?

Tinh Tinh: Cảm ơn hai trợ công chí cốt, làm tôi chậm một bước phát hiện ra sự thật:)