Suy nghĩ vậy, sắc mặt Mục Minh Thừa lại càng lạnh lẽo: Quả nhiên hôm nay anh cố tình bớt chút thời gian đi với Cố Cẩm tới tham gia yến hội là đúng, bằng không, có lẽ bây giờ đầu anh đã mọc lên một nhúm cỏ xanh rồi.
Mục Minh Thừa kéo lòng bàn tay cô, cười lạnh ở trong lòng: Cho dù giữa bọn họ có bí mật gì, Thiệu Sùng dám cả gan nhớ thương người của anh thì vẫn phải có giác ngộ trả giá lớn.
Cố Cẩm hoàn toàn không biết chút gì về suy nghĩ trong đầu anh, nếu như biết cũng sẽ không có quan điểm khác.
Nhiều nhất cũng chỉ cảm khái một câu, không hổ là tổng giám đốc bá đạo với câu cửa miệng là thiên lương vương phá (1) trong tiểu thuyết máu chó (2)!
(1) Thiên lương vương phá: Là câu rút gọn của câu:“Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi” trong một tiểu thuyết đam mỹ. Tác giả cho nam chính nói câu này để ra vẻ tổng tài bá đạo nắm giữ sinh tử của người khác, bị người ta bảo là não tàn đăng lên diễn đàn cùng nhau cười chê, sau thường dùng để cười ai đó giả ngầu quá lố.
(2) Máu chó: Là một thuật ngữ tiếng trung thường gặp để ám chỉ những bộ truyện có nội dung nhàm chán, tình tiết lặp đi lặp lại đến phát ngán, những tình tiết máu chó thể nói là kinh điển của kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, đôi khi rất sến, không có gì mới mẻ, gây ức chế cho độc giả theo dõi đến mức muốn thổ huyết.
Sau đó —— cô sẽ cổ vũ anh khiến nhà họ Thiệu phải trả giá thật lớn sớm một chút.