Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 41: Cách nhanh nhất để trở thành đại gia




Tần Ca cay cú nhưng cũng chẳng thể làm gì, dương đôi mắt tóe ra lửa nhìn đôi gian phu dâm phụ trước mắt

(Ủa người ta đã làm gì đâu mà nói gian phu dâm phụ nhỉ????)

Tần Sở bước theo từng bước chân gấp gáp của Lý Gia Tuệ, cô ta có vẻ rất nóng vội để thông báo điều gì đó có vẻ bất ngờ. Đến khi dừng lại ở cuối hàng lang dãy lớp học thì cô ta mới chịu mở miệng nói thế nhưng giọng nói cô ta lại run run không tròn vành rõ chữ.

"Vé số hôm qua... trúng giải rồi..."

Tần Sở ngơ ngác cái đầu nghiêng nghiêng về một bên nhìn Lý Gia Tuệ đang nóng vội trước mắt "Thì sao?"

Nhận được câu trả lời tỉnh bơ của Tần Sở, Lý Gia Tuệ mở tròn con mắt trong veo của mình nhìn người đối diện, cô đành phải nhấn mạnh lại lần nữa "Cậu trúng số đó, hơn 5000 lận."

Cứ tưởng lúc này Tần Sở sẽ nhảy lên vì sung sướng nhưng không anh lại rất thờ ơ trong chuyện này. Với một công tử ăn chơi trác táng như anh 5000 tệ không phải con số quá lớn vì thế anh không lấy gì làm vui mừng, mà anh đâu nhớ rằng đang ở năm 2000 thì tất nhiên con số 5000 tệ là một con số rất lớn với một học sinh như anh.

"Nếu cậu không thích tiền thì cho tôi đi, cho tôi được không?" Lý Gia Tuệ ngỏ ý khôn lỏi

Suy nghĩ giây lát Tần Sở mới chịu nói "Không phải tôi không thích tiền mà...Tôi vô tình tặng cho người khác rồi.:

"Ai?"

"Một đứa bé ăn mày."



Lý Gia Tuệ nhẫn nhịn cơ tức giận xuống, cô không ngờ anh lại có hành động không thể chấp nhận như vậy. Muốn chửi, muốn mắng, muốn đánh thế nhưng mọi thứ đều phải nuốt lại bởi đây là khuôn viên trường, cô vẫn đang đóng vai hoa hậu thân thiện vì thế cô không thể để chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng bao năm cô xây dựng.

"Vậy đứa trẻ đó anh gặp nó ở đâu?"

"Cô hỏi để làm gì?"

"Thì để lấy lại đó anh bị ngốc à!!!"

Tần Sở thắc mắc nhìn Lý Gia Tuệ phát bệnh trước mắt "Có cô bị ngốc đó, vé là của tôi liên quan gì đến cô? Làm sao cô phải sồn sồn như chó tìm chủ thế hả?"

Nghĩ lại cũng đúng, Lý Gia Tuệ quả thật quá hấp tấp, chuyện này vốn chẳng có chút liên quan gì đến cô mà cô lại nóng vội hơn cả chính chủ.

"Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn người khác nhận thưởng à?"

" Ừm"

Thở dài ngao ngán nhìn người trước mắt, Lý Gia Tuệ không thể ngờ được trên đời lại có người ngu ngốc như Tần Sở. Quả thật chọn Tần Ca là lựa chọn đúng đắn nhất của Lý Gia Tuệ.

Hậm hực, tức giận rời khỏi cô ta mặc kệ Tần Sở ngơ ngác đứng đó, mặc dù tiếc 5000 tệ nhưng vốn dĩ đó cũng đầu phái tiên cúa cô.

Đến khi nhìn thấy Lý Gia Tuệ đã khuất bóng thì lúc này Tần Sở mới suy sụp ngồi thụp xuống mà cảm thấy tiếc nuối, đúng lúc đó Lý Như Hồng vừa cùng Thẩm Tuấn Hào đi từ trên tầng xuống, trên tay còn cầm trồng sách có lẽ vừa đi thư viện về tiến tới hỏi thăm Tần Sở đang ngẩn ngơ dưới sàn.

Dù Lý Như Hồng hỏi ra sao thì Tần Sở vẫn chỉ một bộ mặt tiếc nuối cộng thất vọng. Anh gặp thằng nhóc đó qua đường thôi làm sao có thể tìm kiếm nó giữa biển người rộng lớn được đây, có duyên mới có thể gặp nhưng đến bao giờ mới có duyên.



Tiếng chuông vang lên nhưng Tần Sở vẫn thẩn thơ ngồi đó.

Lý Như Hồng đánh mắt sang muốn tìm sự trợ giúp của Thẩm Tuấn Hào nhưng ánh mắt Thẩm Tuấn Hào không còn dán chặt vào Tần Sở nữa mà nhìn đăm chiêu vô định.

Đánh hơi được hai người này có vấn đề nhưng cô cũng không tiện hỏi, dẫu sao ba người cũng không thể ở đây mãi được vì thế Thẩm Tuấn Hào cầm sách còn Lý Như Hồng vác cái của nợ kia về lớp.

Đến khi tan trường Lý Như Hồng chẳng tìm thấy mặt mũi Tần Sở đâu, rõ ràng thường ngày chỉ cần cô bước ra khỏi lớp là đã nhìn thấy bả mặt đó vậy mà hôm nay lại chắng thấy chút tăm hơi.

"Lớp trưởng à, cậu với Tần Sở cãi nhau à?"

Thẩm Tuấn Hào không phủ nhận cũng không từ chối, anh cứ thế lướt qua người Lý Như Hồng những lời nói của cô anh coi như là gió thoảng mây bay.

Nụ cười trên gương mặt Thẩm Tuấn Hào bị che phủ lấp bởi một màn đen u tối, dạo này tính khí của Thẩm Tuấn Hào cũng rất thất thường nên chẳng có ai trong lớp dám động chạm vào.

Thấy Thấm Tuấn Hào bơ đẹp Lý Như Hồng, Lý Gia Tuệ vui lắm so với việc trúng số có lẽ điều này hấp dẫn hơn.

Còn về phía Tần Sở, anh đã trốn học từ tiết chiều anh phải tìm bằng mọi giá cái thằng nhóc mà anh đã tặng chiếc vé số 5000 tệ đó. Đối với anh trước đây thì nó không đáng bao nhiêu nhưng bây giờ anh đã trở thành đỗ nghèo khỉ vì thế dù chi có 1 tệ thì anh vẫn sẽ phải tìm cho bằng được.

Thế nhưng dù có tìm mọi hình dáng tựa tựa như đó nhưng cũng không thấy đứa trẻ đó, bất lực, thật vọng vì bản thân anh ngồi thụp xuống bên đài phun nước suy nghĩ về nếu bản thân có 5000 tệ sẽ làm gì.

Chắc chắn anh sẽ mua cho mẹ đầy đủ thức ăn ngon, cho mẹ mua sắm thoải mái không cần nhìn giá và đặc biệt sẽ kiếm cho mẹ một mối khác. Nghĩ đến đây tim anh bỗng hẫng một nhịp, nhìn lại đôi bàn tay trắng của mình anh chỉ biết thở dài mà buồn rầu vì đã lỡ tuột tay khỏi cách nhanh nhất để trở thành đại gia.