Trời cũng đã khuya nhưng Tần Sở không thể ở lại nhà của Lý Như Hồng, mặc dù hai người là mẹ con nhưng làm gì có ai tin được điều đó, vì để bảo vệ thanh của mẹ mình vì thế Tần Sở cũng đành phải rời khỏi nhà không thể ở qua đêm.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa cổng thì Tần Sở gặp ngay người không muốn gặp – Lý Gia Tuệ.
“Sao cậu lại bước ra từ trong đó?” Lý Gia Tuệ khó hiểu nhìn lại xác nhận một lần nữa về ngôi nhà của Lý Như Hồng, tất nhiên cô có không hoa mắt.
Với kẻ muốn chen chân phá hoại hạnh phúc nhà anh thì anh sẽ không để vào mắt, nhưng đột nhiên Lý Gia Tuệ kéo anh lại dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn anh.
Tần Sở giật mình hất tay ả ta làm ả không đứng vững ngã vào tường. Đôi mắt ả ngạc nhiên nhìn anh, cô không thể ngờ được một kẻ bám đuôi trước đây nay đã biến thành một con người khác, dám động thủ với cả cô.
Mặc kệ Lý Gia Tuệ trừng mắt, mặc kệ quy tắc “Giang hồ” không được đánh con gái, dù sao cũng là hồ ly tinh theo đuổi ba mình nên anh vô tình đẩy ngã ả chắc cũng không sao.
Tần Sở cất bước vứt bỏ Lý Gia Tuệ ở đó, Lý Gia Tuệ dù có tức giận, căm phẫn thì cũng không thể làm gì khác. Một ý định léo lên trong đầu ả, thù này ả sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
…
Mới sáng sớm mở mắt ngày chủ nhật bà đã bắt anh mang đồ sang tặng nhà bạn thân trí cốt, đi một mình có vẻ lẻ loi nên Tần Sở quyết định rủ thêm Thẩm Tuấn Hào đi cùng, cứ tưởng giống như mọi khi Thẩm Tuấn Hào sẽ đồng ý vui vẻ chạy theo nhưng nay…một tiếng “Rầm…”cánh cửa đóng lại, Tần Sở ngơ ngác đối mắt với cánh cửa.
Không ép buộc, không nói thêm Tần Sở quay mông rời khỏi đó mà anh đâu biết khi anh rời đi thì Thẩm Tuấn Hào mới bước ra nhìn theo bóng lưng anh khuất dần.
Bảo Thẩm Tuấn Hào không quan tâm Tần Sở nữa cũng không phải, bảo Thẩm Tuấn Hào còn tình cảm với Tần Sở cũng không đúng. Thẩm Tuấn Hào chỉ biết lúc này bản thân anh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đột nhiên bản thân trở thành shipper bằng một cách không mong muốn nhưng anh cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao lần này.
Người bạn trí cốt của bà cứ muốn níu kéo anh lại mời dùng bữa, không tiện từ chối anh cũng đồng ý. Đến khi nhận ra thời gian thì trời đã ngả vàng xê chiều.
Lúc này anh vô tình bắt gặp một hình ảnh không mất đẹp đẽ của Lý Gia Tuệ, cô ta đang hút thuốc cùng mấy thằng côn đồ trước đã từng đánh nhau với anh, bây giờ đã trở thành đệ tử trung thành. Ả ta phì phèo điếu thuốc lấy đâu dáng vẻ hiền lành thục nữ hoa khôi xinh đẹp nữa chứ.
Vừa nhìn thấy Tần Sở, Lý Gia Tuệ đã vội mách lẻo với tên cầm đầu. Tất nhiên chúng không thể làm gì anh chỉ có thể cúi đầu chào nhẹ, dẫu sao cũng dang ở trước mặt người đẹp làm sao có thể đứng dậy gọi đại ca.
“Sao mấy anh không xử cậu ta?” Lý Gia Tuệ thắc mắc
“Bỏ qua đi…”
“Bỏ qua? Anh nói bỏ qua á? Sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế được.” Ả hậm hực nói như bị oan ức lắm.
Tần Sở cũng đâu có ngu ngốc đến mức mà không biết được ý định của Lý Gia Tuệ, anh lặng lẽ tiến tới chào hỏi.
Được Tần Sở khoác vai tên cầm đầu có chút giật mình “Sao thế đang nói chuyện gì à đại ca?” Tần Sở nói
Tên cầm đầu cũng lũ đàn em lắc đầu phủ định, Lý Gia Tuệ căng tròn con mắt không tin vào hoàn cảnh trước mắt. Đâu còn dáng vè hèn nhát yếu đuối năm xưa nữa, trong đầu Lý Gia Tuệ đột nảy ra suy nghĩ “Anh không phải là Tần Sở!!!”
Thật không ngờ lại có người phát hiện ra bí mật của anh nhưng anh không hề hoảng hốt như lúc bị mẹ phát hiện mà thay vào đó là vẻ mặt có như không, chẳng để lộ cảm xúc gì.
“Anh không phải Tần Sở! Đúng không?”
“Bằng chứng đâu mà cô mạnh mồm thế?” Tần Sở phản dame cực gắt, lũ du côn kia chẳng hiểu hai người nói gì mà đứng im đó hóng hớt.
Tất nhiên Lý Gia Tuệ không có bằng chứng nên đành ngậm đắng nuốt cay, nuốt lại những gì mà bản thân vừa nói lại xuống cổ họng.
Cùng lúc đó khi Tần Sở định rời đi thì có một cậu bé bán vé số chạy tới hỏi mua.
Một phần cũng vì thương nhóc nên cả đám theo sự chỉ huy ánh mắt của Tần Sở mua cho nhóc để nhóc được vê nhà sớm.
Dù không phải bỏ tiền nhưng Tần Sở cũng được mấy vé, vì chúng biết có trúng thì cũng chẳng trúng được bao nhiêu.
….
Sáng đầu tuần Tần Sở vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ thì Lý Gia Tuệ đã đứng trước cửa gọi, giọng ả ta nhẹ nhàng mà du dương đâu còn dáng vẻ ngổ ngáo tối qua nữa.
Cả lớp ai cũng ngạc nhiên vì không ngờ hoa khôi trường lại tới tìm Tần Sở chứ không phải Tần Ca. Trước đây Tân Sở luôn là cái đuôi nhỏ của Lý Gia Tuệ vậy mà bây giờ lại khác, đúng là thời thế thế thời, cái méo gì cũng có thể xảy ra.
Tần Ca hậm hực lắm khi thấy người mình yêu đi tìm thằng khác, lại còn là thằng mình ghét, bản thân anh cảm giác như bị người khác đội mũ xanh cho vậy…