Tần Sở bật cười muốn thể hiện rằng câu nói của câu nói của Thẩm Tuấn Hào thật hài hước, thực chất anh cũng cười chính mình. Vốn dĩ là một đại ca đầu đội trời chân đạp đất vậy mà lại sợ người khác biết về danh tính của mình.
Tất nhiên điều Tần Sở lo lắng cũng có cơ sở, nếu để mọi người biết anh là người đến từ tương lai thì chắc chắn 100% cuộc đời về sau của anh sẽ gắn liền với phòng khoa học, sẽ trở thành chuột bạch cho các nhà khoa học.
Chính vì thế, vì cuộc sống tự do, vì muốn được chính mắt mình nhìn thấy hạnh phúc của ba mẹ vì thế anh phải sống ẩn nấp trong thân xác Tần Sở này.
Dù hai người cùng họ cùng tên nhưng tính cách, vẻ ngoài là khác nhau. Cuộc sống hai người vốn là hai đường thẳng song song vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì mà lại dính chặt với nhau như cuộn len bị rối.
“Sao không trả lời?” Đôi chân mày của Thẩm Tuấn Hào càng ngày càng nhăn lại nhìn đối phương.
Lúc này trái tim Tần Sở như đứng im không động đậy nổi nhưng bản thân anh vẫn phải tỏ ra mình ổn, bàn tay đã vã mồ hôi nhưng vẫn phải cố gắng chấn tĩnh bản thân không để cho đối phương nắm được sơ hở.
“Cậu nói đùa vui quá …hahah…”
Thẩm Tuấn Hào đưa chiếc bút vừa cướp được đưa tới trước mặt Tần Sở “Thế em viết đi.”
Nhanh tay giật lấy cây bút “Tôi đang định viết thì cậu giựt lại đó…”
Ngòi bút đặt xuống trang giấy chỉ cần họa một nét là xong nhưng tất nhiên Tần Sở đâu biết gì về người ba này. Sự trần trừ, do dự đó của Tần Sở, Thẩm Tuấn Hào đâu phải bị mù mà không thấy điều đó.
“Hai người có nhanh tay lên không hả?” Lính tù nói lớn để thông báo.
Để không mất nhiều thời gian thăm người Thẩm Tuấn Hào bèn cướp lấy bút rồi viết. Viết xong đặt bút xuống ánh mắt yêu thương của Thẩm Tuấn Hào dành cho Tần Sở anh có chút gì đó là lạ.
Gặp được người ba nhưng hai cha con cách nhau bởi tấm kính, vừa gặp con trai Tần Hựu – ba Tần Sở đã nước mắt dàn rụa nhìn đứa con trai bản thân thầm mong nhớ.
“Sở Sở… con trai tôi…Con phải cứu ba…ba không giết người…”
…
Thăm người cần gặp xong hai người họ cũng đi về.
Trên chiếc xe taxi Tần Sở hứng thú nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt còn Thẩm Tuấn Hào trước đây ánh mắt anh luôn dán chặt vào Tần Sở nhưng nay đã khác.
Ánh mắt chán ghét pha lẫn chút buồn hiện hữu trong đôi mắt long lanh.
Đi qua khu vui chơi Tần Sở muốn được tới đó chơi nhưng nhận lại là ánh mắt tia lửa đạn của Thẩm Tuấn Hào, lời định nói cùng bèn nuốt ngược lại cổ họng.
Bước vào căn nhà trọ lạnh lẽo chính anh cũng không ngờ được căn phòng này lại lạnh đến thế, muốn than vãn mấy câu thì bị Thẩm Tuấn Hào đẩy mạnh vào tường áp chặt lấy anh.
“Sở…Sở Sở của tôi đang ở đâu…???” Giọng Thẩm Tuấn Hào run run cố gắng phát ra âm thanh hỏi Tần Sở.
Tần Sở muốn đẩy Thẩm Tuấn Hào ra nhưng bị đối phương nắm chặt tay lại “Làm ơn… Tôi xin cậu…hãy nói cho tôi biết về Sở Sở của tôi…”Thẩm Tuấn Hào bỗng quỳ xuống nước mắt lăn dài trên gò má.
Bất ngờ vì hành động này của Thẩm Tuấn Hào một phần cũng không muốn che giấu bí mật quá lâu nên Tần Sở quyết định nói mọi chuyện với Thẩm Tuấn Hào với điều kiện phải giữ bí mật tuyệt đối.
…
Nghe xong Thẩm Tuấn Hào không tin câu chuyện đó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt khác lạ của Tần Sở nhìn mình, bản thân anh dù không muốn tin cũng đành phải tin.
“Vậy…bao giờ cậu rời đi? Bao giờ Tần Sở của tôi có thể quay về?”
Tần Sở lắc đầu “Không biết.”. Đọc tгuyệ𝓃 tại ﹎ 𝐓RuM 𝐓RU𝓨𝖤𝑁.𝘃𝓃 ﹎
Vừa dứt lời Thẩm Tuấn Hào tiến tới túm lấy cổ áo của Tần Sở “Có phải cậu không muốn trả thân xác cho em ấy phải không? Chính vì thê mà em ấy không thể quay lại…”
Tần Sở không khó để thoát ra từ tay của Thầm Tuấn Hào, bao nhiêu buổi tối anh luyện tập cũng không phải để chơi.
“Đừng có động chạm vào người tôi…” Tần Sở cảnh cáo.
Thẩm Tuấn Hào cũng biết con người thật của Tần Sở là người như nào nên anh cũng trở nên dè chừng với con người trước mắt.
“Nếu Sở Sở quay lại cậu có thể… nói với tôi một tiếng được không?”
Chính bản thân anh cũng chẳng biết được bao giờ chính chủ quay lại nhưng vì để kết thúc cuộc nói chuyện đầy căng thẳng ở đây anh cũng bèn gật đầu đồng ý.
…
Lý Như Hồng vừa làm xong ca ngày ở quán nước thì bị Lý Gia Tuệ kéo tới chỗ làm thêm khác để kiếm tiền.
Đứng trước quán bar rực rỡ ánh đèn, người ra người vào cực kỳ náo nhiệt khung cảnh về đêm được nơi phố đèn đỏ này phô diễn ra triệt để, khác hoàn toàn khung cảnh tĩnh lặng của con phố gần đó.
Lý Như Hồng thấy nơi không đoàng hoàng vậy cũng có chút chột dạ, cô muốn cất bước rời đi nhưng làm sao có thể tuột khỏi tay “Tú bà Lý Gia Tuệ”. Bằng mọi giá Lý Gia Tuệ kéo Lý Như Hồng vào cái nơi đủ loại người sẽ gặp đó.
Cứ thế Lý Như Hồng bị chính em gái của mình dẫn dắt vào đời, đây vừa là sự nhục nhã vừa là sự khinh bỉ cho chính cô.
Đã bước chân vào đó làm gì có cô gái nào có thể thoát khỏi móng vuốt của những người thèm khát, phố đèn đỏ vẫn sáng rực ánh đèn nhưng ánh đèn lại không thể chiếu sáng cho các cô gái.