Cô bé dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh, tất nhiên không chỉ có mình cô bé đó thắc mắc mà ngay cả Thẩm Tuấn Hào cũng khá ngạc nhiên. Bốn con mắt dính chặt vào anh muốn nghe câu trả lời.
Lúc này có lẽ Tần Sở muốn vả miệng cố gắng muốn rút lại những lời mình vừa nói nhưng lời nói đã nói ra đâu ai có thể rút lại được.
Trong lòng anh có chút nhột bèn đứng dậy viện cớ muốn rời khỏi nhưng trước khi đi anh vẫn không quên nhắc nhở mối tình đầu tương lai của mình “Nếu có ai họ Tần nói thích em thì em nhất định phải đồng ý nhé, nhớ nhé.” Anh xoa đầu cô bé rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Theo sau là ánh mắt khó hiểu của cả hai người đặc biệt là cô bé đó. Thẩm Tuấn Hào khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Tần Sở dần biến mất không khoang tàu.
Học theo hành động của Tần Sở, anh cũng xoa đầu cô bé rồi căn dặn “Cháu đừng nghe những gì chú kia nói nhé, chú đùa đấy.” Anh chỉnh lại mái tóc giúp cô bé “Lớn lên chắc chắn sẽ xinh lắm đây.” Anh dành nụ cười tỏa nắng dành cho cô bé sau đó thì chạy theo tiếng gọi con tim.
Cô bé đứng như trời trồng ở đó, khẽ chạm vào mái tóc chỗ Thẩm Tuấn Hào vừa chạm vào. Có lẽ cô bé đã bị đổ ngục trước gương mặt đẹp trai cùng với nụ cười xinh đẹp đó, những lời anh vừa căn dặn chắc chắn cô bé sẽ nhất định nghe theo không dám làm trái.
Tần Sở thăm dò Thẩm Tuấn Hào khi anh bước ra “Vừa nói gì với cô bé đó đấy?”
“Chỉ khen cô bé xinh xắn thôi.”
Tần Sở gật đầu, quả thật lớn lên cô bé đó sẽ trở nên nổi tiếng là minh tinh trẻ tuổi nhất trong lứa 2000.
Tần Sở vui vẻ thong dong hứng thú với mọi thứ mà anh đâu có biết rằng tình cảm bao năm của Tần Sở tương lai đã bị Thẩm Tuấn Hào đứng ra ngăn chặn từ lúc này.
Sau khi thuê được căn nhà nghỉ nhỏ bằng sự dẻo mép của Tần Sở, theo lý vì hai người còn là trẻ vị thành niên không được phép thuê phòng nhưng chỉ với vài đường múa miệng mà Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào không phải ngủ ngoài đường.
“Cám ơn chị ạ.” Tần Sở nói với bà chủ nhà cũng tầm 50 kèm theo nụ cười tươi tỏa nắng của mình, bà chủ nhà thích lắm ngượng đỏ cả mặt, còn giúp hai người mang túi quần áo lên phòng.
Khi đã vào trong phòng khóa cửa Thẩm Tuấn Hào mới đưa ra câu hỏi đầy thắc mắc của mình “chúng ta mới 17 thì phải gọi chủ nhà kia là bà mới đúng chứ sao em lại gọi là chị? Không sợ người ta ghét à?”
Tần Sở cũng vui vẻ trả lời “Làm gì có ai thích già chứ phải gọi chị, còn nếu gặp bà khó ở thì hãy gọi cô hoặc dì như thế người ta sẽ thích hơn là gọi là bà.”
Thẩm Tuấn Hào gật đầu lấy lệ rồi ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm nhìn Tần Sở đang uống nước trước mắt.
Như một tia điện truyền đến Tần Sở cũng vô thức đánh mắt sang nhìn Thẩm Tuấn Hào, cứ thế hai người họ chạm mắt nhau. Tần Sở đang uống nước bỗng phải phụt nước ra, sự vô tình ướt át này chắc chắn Thẩm Tuấn Hào không bỏ qua được, anh vội vàng như lên lửa lấy giấy lau cho Tần Sở. Nhưng tất nhiên Tần Sở từ chối tự mình lau không dám làm phiền.
“Tại sao em lại hay trở nên khách sáo với anh như thế? Em trẻ không tha già không thương, tại sao chỉ có anh là em không thể hiện tình cảm?” Thẩm Tuấn Hào vừa nói vừa phụng phịu như đứa trẻ giận dỗi.
Tần Sở cũng tức lắm, cái gì mà trẻ không tha già không thương muốn cãi nhau một trận với người trước mắt nhưng khi thấy ánh mắt long lanh đáng thương đó của Thẩm Tuấn Hào thì anh lại không lỡ đôi co, những lời muốn nói bèn nuốt ngược lại cổ họng.
Không muốn đôi co nhiều với Thẩm Tuấn Hào, Tần Sở không quên nhiệm vụ bà giao cho mình. Anh tới đây vượt ngàn dặm đường không phải tới đây đôi co với hắn mà anh còn phải đi thăm người ba trên danh nghĩa của mình.
Tần Sở định ra ngoài thì bị Thẩm Tuấn Hào gọi lại “Em đi đâu đấy?”
“Đi thăm người thân” Ý Tần Sở rất rõ anh chỉ muốn đi một mình nhưng dường như Thẩm Tuấn Hào không hiểu nên anh đi lẽo đẽo theo sau Tần Sở.
Tần Sở ngỡ ngàng quay lại không biết rằng Thẩm Tuấn Hào lẽo đẽo theo anh từ bao giờ “Ủa? Sao cậu lại còn đi theo tôi?”
“Thì anh đi cùng em tới thăm ba em mà, đâu có gì lạ đâu.”
Không ngờ đến cả chuyện Tần Sở tới đây định đi đâu mà Thẩm Tuấn Hào cũng biết. Tần Sở khẽ thở dài than thở với thân chủ này.
Chẳng lẽ mọi bí mật cậu ta đều kể cho Thẩm Tuấn Hào nghe à? Cậu ta yêu Thẩm Tuấn Hào đến thế cơ à?
Đành chịu, hai người cùng đi tới phòng giam. Thẩm Tuấn Hào dường như có kinh nghiệm nên cả quãng đường tới nhà giam đó anh đều dẫn đường, Tần Sở cũng chỉ biết lẽo đẽo đi theo.
Đến lúc nhận hồ sơ gặp người Tần Sở vẫn còn chờ đợi Thẩm Tuấn Hào viết mã số của ba anh, đến khi ánh mắt Thẩm Tuấn Hào khó hiểu nhìn anh một lúc anh mới giật mình mà cầm bút.
Nhưng với một người xuyên đến không có chút ký ức nào của thân chủ anh không thê viết ra mã số ngục tù.
Thẩm Tuấn Hào cướp lấy bút cau mày nhìn anh “Em không phải Tần Sở!!!”
Như mũi tên trúng tim đen đôi môi anh như biến thành tảng đá, cứng lại không thể nói gì.
Giọng nói Thẩm Tuấn Hào trở nên ngữ khí hơn “Đúng không?”