Đột nhiên có rất nhiều giọng nam nói phá vỡ sự sốc nhiệt của Tần Sở, khi anh ngước lên thì trước mắt là một đám nam sinh “khổng lồ” hung hãn đứng trước mắt.
Nhìn lại không gian thì nơi này là một nhà vệ sinh nam mà hiện tại bản thân anh đang ở thế yếu một thân một mình phải chống chọi lại một đám đầu gấu này.
Không quan tâm tại sao đang ở đây, anh vốn dĩ là trùm của trường Nhất Trung nên không thể yếu thế, dù có bị tàn phế đi chăng nữa thì chắc chắn ông bà bô sẽ lo liệu, cả đời anh sẽ vẫn có thể ăn sung mặc sướng còn lũ nhãi nhép trước mắt thì lại khác...
Tần Sở đứng dậy vẻ mặt tràn đầy tự tin, anh đút tay vào túi thể hiện bản thân không hề sợ hãi đối thủ trước mắt.
“Thằng này mày bị đần à? Tần Ca hỏi mày họ Tần phải không? Có quen Tần Hằng hay không?”
Tần Hằng? Đây là tên ông nội anh mà?
Mà Tần Ca là thằng nào? Trong trường Nhất Trung này họ Tần thì cũng có rất nhiều nhưng nếu xưng “Ca” thì có ai dám vượt qua anh?
Không nhận được câu trả lời của Tần Sở, lúc này hai hàng người tránh sang hai bên dọn ra một đường lớn thông thoáng trước mắt.
Một thanh niên mặc đồng phục chỉnh tề khác hẳn lũ côn đồ trước mắt tiến lại gần anh, gương mặt điển trai đó rất đẹp thế nhưng.... càng nhìn sao càng thấy giống người cha của anh vậy nhỉ?
Cha anh cũng được coi là trẻ mãi không già nên khi gặp người trước mắt thật sự rất giống cha của anh chỉ là mặt...mặt non toẹt* mà thôi.
*Ý của Tần Sở là mặt búng ra sữa chỉ là anh không thuộc thành ngữ nên mới tự bịa ra mà thôi...kkk
“Tần Hằng là gì của mày?”
Giọng nói cũng rất giống cha anh khiến anh phải thốt lên vì không ngờ tới “Ba”
Nghe được giọng nói của Tần Sơ, mặc dù giọng nói nhỏ nhưng vì anh ở gần cũng nghe thấy rõ. Tần Ca bỗng phải hỏi lại “Ba?”
Tần Sở vốn định nhéo bản thân một cái thật mạnh thật đau, anh sợ rằng bản thân bị hoa mắt nhưng sợ đau nên anh đã nhéo thật mạnh vào chiếc má bánh bao đứng trước mặt, tất cả lũ đệ tử của Tần Ca đều mặt chữ A mồm chữ O không tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tần Ca hất Tần Sở ra đẩy anh thật mạnh vào tường, cái đau của cái lưng đã khẳng định rằng đây là sự thật, người trước mắt rất có thể là cha của anh.
“Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy trời?” Tần Sở đặt tay lên cái lưng của mình mà than phiền.
Tần Ca tiến tới bóp chặt lấy cằm của Tần Sở, ánh mắt rực lửa nhìn kẻ yếu thế trước mắt “Mày nói lão Tần Hằng là ba của mày sao? Mày chính là con trai riêng của lão?”
Cái gì mà con trai riêng của lão chứ? Con là con trai của ba đó! Ba Tần Hảo ạ.... Tần Sở muốn cất những lời đó nhưng không thể mở miệng, cái bóp cằm đó của Tần Ca rất mạnh. Với sức lực này ngang ngửa với trình độ hiện tại của chính bản thân anh.
Quá đau nên anh bèn xua xua tay để cố gắng phản kháng lại câu nói của Tần Ca, thấy kẻ trước mặt không phải đối thủ của mình nên Tần Ca cũng bèn thả tay. Khi thả xong còn giãn gân cốt cho tôi bàn tay thon thả tuyệt đẹp đó.
“Mày xua tay có ý gì?”
Ba bị ngốc hay giả ngốc thế?
Tần Sơ hắng giọng trả lời “Con* không quen Tần Hằng nào hết”
*Ở Trung Quốc từ 我, phiên âm là “wǒ”. Đại từ nhân xưng này mang ý nghĩa “tôi, tớ, mình, tao, em, anh,... Nên khi Tần Sở có nói là “Con” thì đối phương cũng có thể hiểu là “Tôi, mình, tớ” ý là bằng vai vì đều là bạn học.
“Tốt nhất đừng để tao thấy mày có quan hệ nào với lão già đó.”
Nói xong thì cả lũ Tần Ca rút quân về để mặc Tần Sở còn ngẩn người ở đó.
Chưa đầy một phút sau một bạn đầu nấm trên mặt còn đeo một cặp kính to chà bá che gần nửa khuôn mặt chạy tới lo lắng cho Tần Sơ.
“Tần Sở cậu không sao chứ?”
Nhìn vào người bạn học ngố trước mắt, Tần Sở không quen hắn nhưng có vẻ hắn rất quan tâm tới anh. Thế nhưng khi nhìn bộ dạng thư sinh yếu đuối của đối phương thật sự anh không muốn kết bạn, một người mạnh mẽ như anh một mình có thể cân hơn mười tên xã hội đen không thể vì một người quan tâm tới mình mà kết giao bằng hữu được.
Tần Sở đẩy nhẹ đầu nấm ra thì đầu nấm đã ngã xuống đất, anh chỉ biết bản thân còn chưa dùng sức vậy mà đối phương đã ngã ra như đòi ăn vạ rồi.
“Tần Sở sao cậu đẩy mình?”
Ngãi ngãi cái đầu, ủa gì vậy trời còn có kẻ yếu như thế luôn à. Thế này thì trả là đối tượng bị bắt nạt của những kẻ bạo lực học đường.
Chiếc điện thoại gập đời mới của đầu nấm rơi từ trong túi quần ra, nhanh như chớp Tần Sở cầm lên mà bật cười “Thời nay ai còn sài điện thoại cổ lỗ sĩ này nữa”
Trong mắt Tần Sở thì điện thoại này đã là đồ cổ từ lâu còn trong mắt đầu nấm, rõ ràng là hàng mới ra mà cậu bạn thân lại chê là hàng cổ. Đầu nấm cướp lại điện thoại trong tay Tần Sở rồi nhanh nhảu đút vào túi “Đừng mơ là mình cho cậu mượn”
“Thì tôi cũng đâu có ý mượn đâu...”
Vừa rứt câu một bạn nam sinh từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, cậu ta có lẽ đã ở đây từ đầu. Cậu ta đeo tai nghe có dây nên chắc cũng không để ý tới chuyện của Tần Sở.
Thế nhưng phải khẳng định hắn ta rất đẹp, đẹp tới lỗi mọi ánh sáng đều bị hắn ta lu mờ. Anh định chẳng quan tâm nhưng đột nhiên anh phát hiện ra hắn ta rất quen mắt... Tần Sở tiến lại quan sát kỹ đối phương trong gương...
Hắn ta....hắn ta thật sự là người quen của anh.