Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 2: Vàng có dẫn điện hay không?




Trong căn phòng của mình, Tần Sở ngắm nghía cây quyền trượng tinh xảo rất lâu, thế nhưng cả thèm chóng chán ngắm mãi thì nó cũng chỉ là cây quyền trượng bình thường dùng để chống đi.

Anh không thấy hứng thú với nó nữa bèn vứt sang một bên rồi quay lại với máy PSP chơi nốt những ván game bỏ dở của mình.

...

Lý Như Hồng bưng trà vào phòng cho chồng của mình, thấy Tần Hảo đang nằm ngửa ở ghế nhìn đăm chiêu ra bên ngoài cửa sổ.

“Anh sao thế?“.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Cầm lấy tách trà “Cám ơn em.”

Lý Như Hồng ngồi xuống ghế đối diện với anh, giọng khẽ hỏi nhỏ “Thằng Tần Sở như con sói hoang phải để cho nó hiểu được mọi chuyện như thế mới trưởng thành được, chứ nếu không em sợ rằng... nó sẽ không biết đến người đó.”

Tần Hảo uống ngụm trà rồi lại đăm chiêu nhìn vào tách trà nóng trên tay, thấy chồng mình không quyết nên Lý Như Hồng định thay mặt quyết định.

“Em muốn...”

“Anh đưa cho nó rồi.”



Lý Như Hồng khá ngạc nhiên khi chuyện lớn như vậy mà chồng lại không thương lượng trước với mình “Sao anh không nói cho em biết? Chuyện lớn như vậy mà anh tự quyết là sao?”

Tần Hảo hạ tách trà tiến lại chỗ vợ mà dỗ dành “Dù sao thì hai ta cũng có chung suy nghĩ, chung ý định. Chẳng phải bây giờ anh cũng nói cho em rồi sao.”

“Vậy...anh đồng ý rồi à? Dù Tần Sở có thế nào thì anh cũng đồng ý sao?”

Tần Hảo tiến tới ô cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, hai tay đút vào túi hướng bóng lưng về phía vợ mình “Nó có thành thế nào thì nó cũng là con của anh, chỉ cần nó hạnh phúc thì anh sao cũng được.”

Lý Như Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà tiến tới ôm lấy Tần Hảo phía sau giọng nghẹn ngào nói “Đúng vậy chỉ cần Tần Sở hạnh phúc thì hai ta sao cũng được.”

Bên ngoài trời bỗng nổi giông, ánh trăng đang sáng lung linh trên đầu trời bỗng bị hàng tá mây đen kéo tới ăn trọn lấy không chừa ra khoảng sáng nào.

Hai vợ chồng Tần Hảo và Lý Như Hồng ôm lấy nhau nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi trận mưa mùa hè kéo tới.

“Cái gì tới cũng sẽ tới.” Tần Hảo thở dài nói.

Rốt cuộc hai người này đang che giấu Tần Sở điều gì? Nếu muốn tốt cho anh thì sao lại thần thần bí bí như thế?

Trong khi ba mẹ mình lãng mạn nhìn trời mưa cùng nhau thì Tần Sở lại trong phòng hô đánh đánh giết giết, chơi ván game thôi mà toàn bộ vốn liếng chửi bậy anh đều nói ra. Dù thế thì ván game cũng thua.

Tức giận cũng như sự không phục, sự hiếu thắng của thằng con trai bỗng trỗi dậy anh phải chơi thắng cho bằng được, ván game này anh đã chơi hơn năm lần rồi mà vẫn chưa qua được. Hôm nay dù trời có sập thì anh cũng phải chơi qua bàn, sau đó chuyện gì tới thì tính tiếp.

Chuyện gì đó chính là hàng xấp bài tập trắng tinh bị gió thổi lật ra ở trên bàn, mặc dù vẫn trong thời gian nghỉ hè nhưng năm nay anh lên lớp 11, nghỉ hè chỉ có được nghỉ hơn một tuần, sau đó thì lại phải quay lại trường tự học. Thay vì nói tự học thì chính xác là lớp 11 và 12 đã bắt đầu vào năm học trong khi lớp 10 vẫn được nghỉ.



Đối với Tần Sở tất nhiên không thể chấp nhận được, nghỉ hè là nghỉ hè, phải nghỉ đủ hai tháng, sau hai tháng thì mới là lúc đi học. Thế nên hàng tá bài tập hè anh chưa từng động đến, khi nào lớp 10 nghỉ hè xong thì anh bắt tiểu đệ chép lại là được.

Có lẽ chơi game anh cũng không tính toán nhiều đến như vậy, dù sao bảo anh mặc đồng phục tới trường thì Lý Như Hồng cũng phải khuyên gãy lưỡi thì anh mới chịu đi.

Mưa bên ngoài rất lớn theo gió hướng vào bàn học của Tần Sở, dẫu biết như thế bài tập sẽ bị ướt nhưng càng như thế anh lại càng vui. Bài tập ướt thì không thể trách anh được, nếu cô có trách thì phải trách cơn mưa vô duyên nhưng cũng phần kỳ lạ này.

Sấm chớp vang trời, trong khi chỉ còn chút thời gian nữa là qua màn thì toàn bộ căn nhà tối om. Cúp điện rồi.

Tần Sở nghiến răng nghiến lợi không tin vào hiện thực trước mắt, chỉ còn chút nữa chỉ còn chút nữa...vậy mà.

Tại cơn mưa đáng chết khiến nhà anh bị cúp điện, khiến anh không thể chơi qua ván game.

Lọ mọ tìm điện thoại nhưng chẳng tìm thấy đâu, bên ngoài trời cũng tối om, bên trong cũng chẳng có nổi ánh đèn. Thế nhưng chiếc quyền trượng được làm bằng vàng kia bỗng như phát sáng.

Tần Sở cầm quyền trượng trong tay vô thức chạm vào đầu rồng thì đột nhiên tia chớp đánh thẳng vào chiếc đầu rồng đó, khiến anh bị sét đánh ngã thẳng lên chiếc giường.

Tần Sở không can tâm muốn gọi ba gọi mẹ nhưng anh không thể cất tiếng, anh cảm nhận được tim mình sắp ngừng đập, đôi mắt cũng dần cụp lại trong màn đêm tĩnh mịch.

Đến lúc nhắm mắt anh cũng không ngờ rằng chuyện phản khoa học như vậy mà cũng xảy ra, không ngờ vàng cũng dẫn điện?

(Tần Sở đúng là học sinh ngu môn khoa học, đến cả vàng dẫn diện cũng không biết. Nếu không có vàng trong sợi dây điện thì làm sao tòa nhà anh có thể phát sáng. Đúng là chỉ có Tần Sở mới không biết điều đơn giản này. Đến lúc nhắm mắt vẫn còn than vãn về vàng có dẫn điện hay không.)