Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 12: Bánh kẹp




Cái đuôi Thẩm Tuấn Hào không đi theo Tần Sở mới thở phào nhẹ nhõm thế nhưng có vẻ anh thở phào thì hơi sớm thì phải, trước mặt Tần Ca làm trung tâm bên cạnh là cả chục thằng đàn em đứng cạnh có cả nhóm Mạnh Hổ thường xuyên bắt nạt anh. Y chang đám xã hội đen.

Tần Ca ngồi xuống oai phong đôi chân vắt chữ ngũ bàn tay thì cầm chai nước mà Tiền Lăng mua uống một ngụm.

Đám người này định ra oai với ai nữa không biết: Tần Sở nhìn đám người trước mắt mà không khỏi lắc đầu ngao ngán.

“Mày lắc đầu cái gì?” Tiền Lăng khoanh tay trước ngực làm như tượng Trừng Ác*, quả thật nếu tâm lý Tần Sở không vững thì chắc chắn đã bị khí thế uy phong này làm cho sợ hãi.

*Trừng Ác là tượng tô mặt đỏ, đặt bên tay phải bàn thờ Phật; nét mặt thần giận dữ trừng trừng. Ngoài Trừng Ác thì đồng hành đó còn có Khuyến Thiện, vẻ mặt nhân từ hiền hậu.

Tần Sở đành phải xuống nước trước dù sao cậu vẫn đang đóng vai là bao cát thường xuyên bị bắt nạt.

“Xin lỗi Tần Ca, em biết em không nên lấy bài kiểm tra của anh, em xin lỗi ạ.” Tần Sở không quên cúi người góc 45 độ để tỏ lòng xin lỗi. Anh xin lỗi ba mình thì đâu có gì mà phải mất mặt, trong thâm tâm anh nghĩ như thế.

Tần Ca cũng không làm khó, anh đứng dậy phủi phủi bàn tay bị dính chút bụi rồi vỗ vỗ vào vai Tần Sở nhằm cảnh cáo.

“Ở trước mặt tao thì đừng có giả bộ ngây thơ ở đây, nếu mày còn làm gì khiến tao không thuận mắt thì không phải cảnh cáo như hôm nay đâu.”

Nói xong thì cả lũ rời đi, lũ đệ tử đi theo Tần Ca cũng cười mỉa mai sự hèn nhát của Tần Sở. Còn Tần Sở thì cũng chỉ biết thở dài nhìn theo bóng lưng đang rời đi của người ba thiếu niên của mình.

“Phong thái của ba có phần hơn mình”

...

Tần Sở lang thang vô định trên con đường, nhìn mọi người đều có điểm đích chỉ riêng mình anh là bị mất phương hướng không biết điểm dừng là đâu. Một hình bóng quen thuộc xinh đẹp hiện lên ngay trước mắt anh, đó là mẹ là Lý Như Hồng.



Vội vã đuổi theo nhưng bị mất dấu ngay con đường rẽ vào trong ngõ nhỏ, con ngõ này trông có vẻ rất không an toàn.

“Lý Như Hồng...!!!” Anh cất lời gọi một tiếng nhưng con ngõ nhỏ vẫn yên tĩnh như vậy, tiếng vọng của anh cũng khá vang nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió.

Trời nổi giông rồi.

Định quay lưng rời đi thì tiếng quát tháo, tiếng thủy tinh vỡ vọng tới tai của Tần Sở, trong lời nói lớn tiếng đó có nhắc đến một nhân vật chính là “Lý Như Hồng”

Chạy về hướng tiếng quát đó thì thấy trước cửa nhà đó là cảnh tượng khủng khiếp, người mẹ Lý Như Hồng của anh đang bị đánh mắng một cách thậm tệ. Không trần trừ hay do dự anh trèo cổng vào nhà ( do bị khóa bên trong) rồi đứng trước bảo vệ mẹ.

Lý Như Hồng vẻ mặt ngạc nhiên lắm, cô ngước lên nhìn thân hình nhỏ bé nhưng cao dáo trước mắt rồi thốt lên hai chữ thân quen “Tần Sở?”

“Mày là ai?” Người đàn ông trước mắt một tay cầm trai rượu uống được phân nửa, một tay cầm chiếc gậy lớn tầm một mét. Trông điệu bộ này chắc chắn là ông ta đã say nên bèn kiếm ai đó để chuốc giận.

Ông ta là ông ngoại của anh sao? Nhưng anh nhớ mẹ của anh là trẻ mồ côi mà lấy đâu ra ông ngoại?

Ông ta giơ chiếc gậy lớn định đánh luôn cả Tần Sở nhưng bị anh cản lại rồi đẩy ông ta ngã xuống đất. Mặc dù cơ thể này nhỏ bé nhưng sức lực lại khá lớn rất may cho anh khi anh đỡ phải luyện tập từ đầu kiếm lại cơ bắp vốn có.

“Mày....mày dám đẩy tao?”

“Sao tôi lại không dám chứ lão già thối.”

Khi thấy ông ta định quyết sống mái với Tần Sở thì Lý Như Hồng vội cầm lấy tay Tần Sở kéo chạy đi, chiếc khóa cảnh cổng cũng bị Lý Như Hồng đạp một phát mở toang ra.

Sức lực này đâu ai có ngờ rằng một người con gái nhỏ nhắn trước mắt giơ chân đạp tung ra đâu chứ.



Hai người chạy đi để lại người đàn ông say rượu liên mồm chửi thể đó, sợ rằng lão ta đứng dậy rồi đuổi theo nên cả hai chạy hết tốc lực.

Đến chỗ đông người thì Lý Như Hồng mới buông tay Tần Sở ra khỏi cánh tay của anh, khuôn mặt mẹ trầm xuống nhìn dưới đất.

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Cứ ậm à ậm ừ Tần Sở bị Lý Như Hồng nắm thóp “Cậu theo dõi tôi à?”

Tần Sở vô thức gãi đầu cười cười bởi những gì mẹ nói là đúng sự thật cậu cũng không muốn phủ nhận.

“Hoàn cảnh nhà tôi...mong cậu đừng nói cho ai biết.”

Thấy bộ dạng xuống nước đó của mẹ không phải là lần đầu anh nhìn thấy, trước đây mẹ anh cũng đã phải xin thầy cô giáo cho anh để khiến anh không bị đuổi học, thế nhưng lần xuống nước này thật sự rất khác, lần này không phải vì anh mà là vì chính mẹ.

Không thấy Tần Sở trả lời Lý Như Hồng ngước nhìn anh với ánh mắt mong chờ, anh biết mẹ tương lai là diễn viên nên có thể diễn được các vai đáng thương nhưng lần này mẹ anh đáng thương thật.

“Ừm” Tần Sơ mím môi gật đầu.

“Cảm ơn.” Lý Như Hồng định quay trở lại ngôi nhà đó nhưng bị anh kéo lại cô ngạc nhiên nhìn anh “Có chuyện gì nữa sao?”

“Tôi...Lý Như Hồng tôi muốn ăn bánh kẹp ở đằng kia.” Nhìn theo hướng tay mà Tần Sở chỉ Lý Như Hồng cũng vội mò mẫm lại túi quần túi áo, thấy mẹ có vẻ không có tiền Tần Sở bèn vội nói “Tôi muốn ăn nhưng ăn không hết cậu ăn cùng tôi nhé.”

Nghĩ đến cảnh tối này bản thân không có gì vào bụng nên Lý Như Hồng đành ngầm đồng ý.

Cũng chính vì chiếc bánh kẹp này mà cả hai đã thân thiết với nhau hơn một chút, quả thật mẹ với con trai vẫn dễ hơn là con trai với bố.