Xuyên Thành Bạn Học Của Ba Mẹ

Chương 11: Con trai chúng ta cần nói chuyện một chút nhỉ?




Với một thằng nam như Tần Sở không khó để nghi cách đẩy “Tên điên” Thẩm Tuấn Hào ra, bonus thêm cú đẩm thẳng vào mặt. Dù miệng đã chảy máu nhưng Thẩm Tuấn Hào vẫn muốn không dứt ra, vẫn như “Tên điên” lao thằng vào hôn lấy hôn để Tần Sở tới tấp.

“Mày....mày bị gì thế hả?” Tần Sở cũng phải sợ hãi người thần kinh trước mặt, anh khẽ lùi lại hai tay đã tạo thành nắm đấm để phòng thủ, nếu Thẩm Tuấn Hào còn tiến tới thì anh sẽ không lương tay nữa anh phải bảo vệ sự trong trắng của mình tới cùng “Mày qua đây là chết với tao...”

“Chúng ta là người yêu sao em lại giả bộ không quen anh vậy hả?”

Người yêu??

Như sét đánh ngang tai Tần Sở ngẩn người mở căng đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm Tuấn Hào, có vẻ những gì hắn ta nói là thật ánh mắt của hắn không hề có chút giả dối nào.

Thân chủ chó chết này tại sao tôi lại ở trong cơ thể hắn chứ... Tần Sở lúc này chỉ muốn chết quách đi cho xong nhưng khi nghĩ cách chết thế nào thì chẳng nghĩ nổi. Chết đuối thì xấu, chết do nhảy lầu thì đau, chết do dùng dao cũng không được, chết do uống thuốc thì không thể.

Anh bèn ngồi thụp xuống đất ôm đầu, nhân cơ hội đó Thẩm Tuấn Hào vội ôm lấy Tần Sở thì do phản xạ có điều kiện anh lùi lại phía sau, cố gắng làm sao để Thẩm Tuấn Hào không chạm vào người mình.

“Sở Sở anh....”

“Đừng nói gì nữa” Tần Sở giơ dấu tay khiến Thẩm Tuấn Hào yên lặng, anh ấy cũng làm theo. “Tôi cần không gian để suy nghĩ thế nên đừng động vào tôi.”

Tần Sở đứng dậy ra khỏi căn phòng hóa học sặc mùi thuốc đó, Thẩm Tuấn Hào khẽ chạm lên môi chỗ mã Tần Sở đã đánh anh chảy máu “Tại sao sức lực của em lại mạnh đến như vậy?”

Tần Sơ vội vàng chạy về lớp, mới sáng sớm đã gặp phải chuyện này thật sự anh không thể nào tiêu hóa kịp.

(Là tui thì tui cũng cư xử như zậy! Người ta mới tới chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị một thằng đàn ông hôn tới tấp, nếu là tui thì Thẩm Tuấn Hào không còn sức mà ở đó nghĩ tại sao đâu. Chúng ta có thể hiểu hai nghĩa... nghĩa đầu tiên là sẽ đánh anh không ra hình người, còn nghĩa thứ hai... mọi người hiểu chứ )

....

Hớt hải chạy vào lớp cố gắng chấn tĩnh bản thân, anh tới đây là nam thằng thì tương lai anh vẫn sẽ là nam thẳng, còn về thân chủ thân thể này là nam cong thì kệ hắn, anh không quan tâm. Đúng đúng anh tới đây là để dẹp bỏ đối thủ giúp ba chứ không phải tới để yêu đương, lại còn yêu đương với đàn ông...không không bao giờ có chuyện đó.

(Anh chắc chưa?)



Đầu nấm cũng ra hỏi thăm thằng bạn thân của mình nhưng Tần Sở đang trong mạch suy nghĩ nên chẳng thèm quan tâm tới thằng bạn thân.

Khi đầu nấm định quay đít rời thì thì Tần Sở vội kéo anh lại rồi gặng hỏi “Này tao với Thẩm Tuấn Hào có quan hệ gì?”

“Thẩm Tuấn Hào?” Đầu nấm suy nghĩ “Là lớp trưởng 11-1 đó à?” Tần Sở gật đầu lia lịa “Bọn mày ngoài việc sống chung nhà ra thì làm gì có quan hệ gì.” Đột nhiên đầu nấm sửa lại câu trả lời “À nó là chủ nhà còn mày là ở đợ.”

Biết bản thân không thể moi móc được thông tin gì từ đầu nấm nên anh cũng buông tha. Tay ôm đầu mà lòng đau như cắt.

Trông được bộ dạng đau khổ đó của Tần Sở, Tần Ca cũng cảm thấy vui lòng. Một người đau một người cười đúng là cha con.

Đừng tưởng mày giả bộ đau khổ như vậy là tao sẽ tha cho mày: Tần Ca nói thầm trong lòng. Anh đánh mắt sang nhìn Tiền Lăng đang viết bản kiểm điểm cho mình, anh cũng nhắc nhở nhẹ nhàng “Viết xấu vào để lão Vương không nhận ra.”

...

Cả ngày hôm nay Tần Sở đã phải gặp mặt Thẩm Tuấn Hào rất nhiều, trưa đến căn tin muốn tìm mẹ ăn cơm với mẹ thì bên cạnh mẹ là Thẩm Tuấn Hào. Muốn trèo tường trốn học buổi chiều thì Thẩm Tuấn Hào lại là người giám sát nên càng không thể trốn ra ngoài. Cứ như thế mà đã đến giờ tan học, càng giờ tan học thì anh càng không thể trốn được Thẩm Tuấn Hào.

“Về thôi” Đầu nấm rủ về theo sau đó là Thẩm Tuấn Hào ở ngay phía sau nhìn chằm chằm Tần Sở. Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống con trai nhà người ta luôn vậy, thật đáng sợ...

Đôi chân Tần Sở như bị keo dính chặt ở khuôn viên trường, anh không muốn bước qua cảnh cổng để đi về, càng không muốn ở trong nhà của tên bệnh hoạn về tình cảm kia.

Không ngờ người cứu dỗi tấm thân này của anh lại chính là người ba trẻ tuổi của mình. Tần Ca tiến tới khoác lấy vai Tần Sơ tỏ ra rất thân thiết.

“Con trai chúng ta cần nói chuyện một chút nhỉ?”

( Ủa sao lại nhận người ta làm con trai rồi? Chẳng phải anh bảo sẽ làm thái giám còn hơn là có thằng con như Tần Sở mà? Đúng là câu trước đá câu sau)

Thấy mặy Tần Ca cái là đầu nấm bỏ bạn mà chạy, cũng không trách được nếu Tần Sở không bị bắt nạt thì người bị bắt nạt chắc chắn là anh. Không hề sợ hãi Tần Sở vui vẻ đi theo nhóm người Tần Ca. Thẩm Tuấn Hào ở ngay phía sau nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tần Sở gương mặt anh trở nên cau có, hàm răng nghiến chặt. Thật sự AD lúc này cũng chẳng biết trong lòng Thẩm Tuấn Hào toan tính điều gì...