Làm hội trưởng Hội học sinh cùng với đỉnh cấp hào môn người thừa kế, Tần Tu ở trường học lực ảnh hưởng cơ hồ còn lớn hơn cả hiệu trưởng, mặc kệ là ảnh chụp trên diễn đàn, hay là "tình yêu" giữa hắn và Trình Nghiên, đều bị hắn đè ép xuống dưới, không ai dám trở về nói với người trong nhà, ngay cả giáo viên cũng không báo cáo với phụ huynh một câu nào.
Lâm San Hô cũng bị xử phạt quét tước sân thể dục nửa tháng, còn bị chuyển tới ban khác, cho nên, Trình Nghiên mấy ngày nay đều rất "sóng yên biển lặng"
Chỉ là, chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, thứ sáu tan học sau, Trình Nghiên liền thấy Tần Tu chờ ở cổng trường.
"Cùng nhau ăn cơm chiều?" Hắn dựa vào thân xe, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trình Nghiên liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía khác.
Tần Tu kéo ra ghế phụ cửa xe, nói:
- Không cần nhìn, tài xế nhà cậu bị tôi thỉnh đi rồi, yên tâm, tôi sẽ đem cậu lành lặn về đến nhà.
Trình Nghiên lôi kéo quai đeo cặp sách, chậm rì rì mà đi qua, khom người ngồi vào trong xe.
Nhưng, liền ở thời điểm xe chuẩn bị đi, cô quay đầu thấy Thích Trạch ở ven đường đi tới, cô trong lòng nhảy dựng, khi cặp mắt sâu thảm bình tĩnh của hắn nhìn qua, cô vội ấn xuống cái nút, cửa sổ xe chậm rãi khép lại.
Tần Tu mỉm cười liếc cô một cái, không nói cái gì.
- _
Tần Tu mang cô đi đến tiệm cơm mà hắn thường đi.
Bồi bàn đưa bọn họ vào phòng VIP, hắn đem thực đơn đưa cho cô, tười cười ôn nhu như một đóa mấy trắng không chứa tạp chất:
- Không cần khách sáo, dù sao cậu cũng không phải trả tiền.
Trình Nghiên tiếp nhận thực đơn, lật vài tờ, hơi nghi hoặc "Cửa hàng này cũng là nhà của nhà cậu?"
- Nói đúng ra là tự tay tôi mở.
Phú nhị đại bình thường đều là những người phá của, "ăn chơi tác tráng", nhưng Tần Tu loại này thành tích tốt, đầu óc thông minh như vậy biết kiếm tiền cho chính mình cũng không phải chuyện lạ.
Trình Nghiên nhàn nhạt "Nga" một tiếng:
- Cậu tìm tôi không chỉ đơn giản là ăn cơm thôi đi?
Tần Ta cười một chút, ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn cô, chậm rãi nói:
- Nghiên Nghiên, cậu.. cùng tên học sinh nghèo kia bắt đầu khi nào?
Trình Nghiên rũ mí mắt cuống, thanh âm có chút "bất cận nhân tình" (tính tình quái dị, hành vi không hơp thường tình) :
- Cậu quan tâm cái này làm gì?
"Quan tâm? Nghiên Nghiên, cậu có lẽ hiểu lầm ý định của tôi rồi" Hắn thở dài.
Trình Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn khoé môi cười, ưu nhã như vậy, nhưng lời nói ra lại có vài phần tự cao cùng bức người khí chất:
- Tôi gọi cậu tới, chỉ là muốn hỏi cậu, cậu định khi nào thì kết thúc?
Những lời này, trong sách Tần Tu cũng hỏi qua, bất quá không phải thời gian, địa điểm này, lúc ấy tin tức bạch nguyệt quang cùng nam chủ hẹn hò vừa mới hấp thụ ánh sáng, hắn liền đem cô chắn đường, hỏi một câu như vậy.
Tiểu thuyết viết nguyên chủ nói như thế nào?
Trình Nghiên hồi tưởng một chút, học nguyên chủ biểu tình lãnh đạm, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:
- Cậu còn không có tư cách quản tôi.
"Tư cách?" Tần Tu nghiền ngẫm nhìn cô:
- Cậu chẳng lẽ không biết, cha chúng ta có một vụ làm ăn lớn. Vì để củng cố hợp tác giữa đôi bên, chúng ta kí kết hôn ước cũng không phải là điều sớm muộn sao?
Trình Nghiên mặt vô biểu tình mà nhìn hắn.
"Cậu không tức giận hay lo lắng sao?" Tần Tu cười đến càng ôn nhu, mang theo một loại cực kì vừa lòng ánh mắt nhìn cô:
- Cũng đúng, mặc kệ là cậu, vẫn là tôi, hay là Vệ Dương cao ngạo đi chăng nữa, đều dễ dàng thích nghi tin tức vì lợi ích mà hi sinh hạnh phúc của bản thân di.
Trình Nghiên cũng cười, chỉ là mang theo chút châm chọc:
- Tôi không buồn lo lắng một chuyện còn chưa xảy đến.
Tần Tu nhìn chằm chằm cô "Mặc dù chuyện đó chắc chắn sẽ trở thành sự thật?"
Trình Nghiên sửng sốt.
- Cậu biết, tôi thích cậu, cho nên đối với tôi mà nói, chúng ta liên hôn không phải hy sinh, mà là hạnh phúc chờ mong.
Tần Tu tới gần cô, cầm tay cô đang đặt trên đầu gối "Chúng ta mới là xứng đôi nhất"
Trình Nghiên không có đẩy ra hắn, cũng không nhìn hắn, hàng mi dài rủ xuống che đi đôi mắt, không thấy rõ đang nghĩ gì.
- Cậu đối Thích Trạch chỉ là sự tò mò nhất thời cùng cảm giác mới mẻ mà thôi, Nghiên Nghiên, cậu sẽ không ngu ngốc mà thích hắn đi?
Tần Tu thanh âm nhu hòa, lộ ra vài phần mê hoặc tựa như phù thuỷ ở chốn rừng sâu:
- Tôi biết cậu là người con gái rất thông minh, cậu hẳn là biết cùng hắn ở bên nhau sẽ mất đi tất cả ở hiện tại, chỉ có cùng tôi, cậu mới có thể sống càng tốt, cho nên, quên hắn đi, hiểu sao?
Lời đối thoại này cùng trong sách giống hệt như nhau, Trình Nguyên như nguyên thư viết giống nhau ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh, mang theo một tia không cảm xúc mà nói:
- Trước nay đều không để ở trong lòng, thì cần gì quên? (A ui, chị vô tình quá! T_T)
Lời này nói tựa thật tựa giả, nguyên chủ thật là từng thích qua Thích Trạch, chỉ là từ lúc bắt đầu cô ấy không nghĩ hai người sẽ lâu dài, cô ấy không có bạn bè tốt, cũng không có người nhà yêu thương, lại đối với Thích Trạch có chút mông lung hảo cảm, cho nên mới chủ động theo đuổi hắn,
Nói cho cùng, cô ấy cũng chỉ muốn tìm một người bầu bạn thiệt tình mà thôi.
Nhưng là, Thích Trạch lại hoàn toàn luân hãm.
Tần Tu tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lại có chút bừng tỉnh, cười khẽ:
- Nghiên Nghiên thật là người con gái tỉnh táo nhất mà tôi từng thấy, thật là làm người càng thêm thích đâu.
Trình Nghiên rút tay chính mình ra, lấy khắn giấy chậm rãi đem ngón tay lau khô, nhàn nhạt nói:
- Thi đại học xong tôi sẽ cùng hắn chia tay, cho nên trước đấy, cậu không được can thiệp vào chuyện của tôi.
Tần Tu nhìn khuôn mặt thiếu nữ thanh lãnh mĩ mạo, ánh mắt thâm trầm, khẽ cười một tiếng:
- Nếu Nghiên Nghiên không đem hắn để trong lòng, tôi như thế nào sẽ làm chuyện chọc cậu không cao hứng? Phía trước khi chúng ta đính hôn, cậu muốn làm gì vui vẻ cũng được.
Hắn bỗng nhiên cúi người để sát vào cô, ở bên má cô rơi cuống nhẹ nhàng một hôn.
Trình Nghiên đầy ra hắn, đứng lên, ánh mắt chán ghét mà nhìn nam sinh hoàn mĩ trong mắt các thiếu nữ, lạnh lùng nói:
- Tần Tu, cậu thật là làm người ghê tởm! Cho dù tôi không thích hắn, cũng tuyệt đối sẽ không thích cậu.
Tầ Tu vẫn cười, dựa lưng vào ghế, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô đi ra ngoài, tươi cười ôn nhu đến có chút bệnh trạng mê luyến, ngón tay nhẹ nhàng mà xoa xoa môi.
Ghê tởm sao?
Bất quá chỉ là hôn một cái mà thôi, hắn muốn.. không dừng lại ở đây..