Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 7: Hào môn giả thiên kim (bảy)




Hội học sinh hành động phi thường nhanh chóng, trước khi tiết thể dục kết thúc, bài viết trên diễn đàn toàn bộ đã bị xóa.

Chuyện nhốn nháo lúc nãy trong phòng học Thích Trạch cũng không biết, hắn bị cô giáo thể dục kêu đi phòng tạp vật sửa sang lại thiết bị.

Chỉ là học sinh trong trường học quý tộc quan hệ rất rộng, cho nên một chút ít sự tình đều có thể thực mau mà lan truyền khắp toàn giáo, càng đừng nói là "Tình yêu" giữa Tần Tu và Trình Nghiên.

Trình Nghiên cảm thấy Thích Trạch nhất định đã biết chuyện này, sợ giá trị tình yêu của hắn sẽ giảm, cô liền đi tìm hắn giải thích.

Cô trước vào phòng thay đồ thể dục nữ, các nữ sinh khác cũng đã đổi xong đi ra ngoài, cô đang muốn đi theo cùng nhau đi ra ngoài thì chợt thấy Thích Trạch từ lối nhỏ bên kia lại đây, hướng phòng thay quần áo nam đi.

Lúc này các nam sinh khác cũng đã đều đổi xong quần áo đi rồi.

Trình Nghiên liền trộm mà theo phía sau hắn, theo tới vào bên trong, cô liền tưởng đem cửa khóa trái, ngộ nhỡ ai đi vào thì sao, không nghĩ tới là khóa trái cửa bị hư, cô lăn lộn nửa ngày cũng vô dụng, đành phải để của đóng vậy.

Thích Trạch xem đến giữa mày nhảy dựng, cười như không cười hỏi cô "Cậu muốn nhìn tôi thay quần áo sao?"

Trình Nghiên không quên liêu hắn, kéo kéo áo khoác của hắn, chớp chớp mắt "Đúng thì như thế nào?"

- Cậu không phải có bạn trai mới sao?

Thích Trạch phất tay của cô ra, liếc mắt một cái, khuôn mặt anh tuấn thần sắc lạnh nhạt.

"Cậu ghen tị?" Trình Nghiên quan sát biểu tình của hắn, vươn một ngón tay đẩy đẩy:

- Cậu cư nhiên nói chuyện với tôi như vậy, cậu có biết hay không tôi tất cả đều là vì cậu a, nếu không phải sợ người khác biết tôi và cậu hẹn hò thì lời đồn này căn bản sẽ không truyền ra ngoài.

Trình Nghiên liền đem sự tình trong phòng học lúc nãy tóm gọn lại cho hắn.

Thích Trạch thần sắc vẫn là thực nhạt:

- Tôi thực không nhận ra cậu, cậu tình nguyện nói dối cũng không chịu làm người khác biết tôi là bạn trai của cậu?

"Cậu như vậy là ở chất vấn tôi?" Trình Nghiên bộ dáng so với hắn còn bi thương hơn:



- Tôi làm như vậy là vì tốt cho cậu a, cậu chẳng lẽ không biết những cái nam sinh thích tôi bạo lực như thế nào sao, tôi sợ cậu bị bọn họ đánh chết a!

Thích Trạch nhướng mày, ý vị không rõ mà nói "Ở trong mắt cậu, tôi yếu đuối như vậy sao?"

Biết là học sinh ở tuổi dậy thì rất coi trọng lòng tự trọng, Trình Nghiên hàm hồ mà nói:

- Cũng không phải, tôi sợ nó ảnh hưởng không tốt đến việc học của cậu thôi.

Thích Trạch không mặn không nhạt mà nói:

- Có hại còn tốt hơn là bị cắm sừng..

Trình Nghiên "Cậu có ý tứ gì?"

Thích Trạch bước nửa bước chân đến chỗ cô, nhìn chăm chú mắt cô nói:

- Bọn họ đều nói, cậu ở phòng học cùng người tình tứ nồng nhiệt.

"Sao có thể?" Lời đồn này cũng quá khoa trương đi, chỉ là nhìn ánh mắt Thích Trạch, cô có chút không được tự nhiên:

- Không có chuyện đó đâu, hắn cũng chỉ dựa gần vào tôi thôi, không có hôn đâu, cậu phải tin tưởng tôi a, tôi là bạn gái của cậu mà!

Thích Trạch nhìn cô, đôi mắt u ám, thanh âm rất thấp:

- Tôi không có không tin cậu, chỉ là.. Tôi muốn làm một chuyện.

Trình Nghiên nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc "Chuyện gì?"

Thích Trạch không có nói, chỉ là đột nhiên đem cô đè ở trên tường, không khí bỗng trở nên ái muội, ngón tay của hắn xuyên qua tóc của cô nâng đầu cô lên, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, ở lúc cô kinh ngạc mà cánh môi khẽ nhấc, hắn cũng thuận thế mà du nhâp vào..

(Chuẩn bá đạo tổng tài phương thức >, < )

Đây là lần đầu tiên hai người chính thức hôn môi, khác với loại chuồn chuồn nước lướt qua như lần trước, lần này hắn hôn thực sự chậm cũng thực chuyên chú, có một loại vừa triền miên vừa ôn nhu.

Sau một lúc lâu, hắn buông ra, đưa tay vuốt ve xương quai xanh của cô, mang theo từng đợt tê dại.



Trình Nghiên tựa hồ khiếp sợ mà ngây người "Không, không phải nói không thể hôn sao?"

"Chuyện này phải làm cho rõ ràng" Ánh mắt u ám mà nhìn chằm chằm cô, thanh âm trầm ấm khàn khàn:

- Tôi không phải hôn cậu, mà là ở trừng phạt cậu.

Trình Nghiên bất mãn "Tôi sai chỗ nào?"

- Tôi không cần cậu dùng phương thức này bảo vệ tôi.

Thích Trạch nói từng chữ một:

- Tôi không có như tưởng tượng của cậu yếu ớt như vậy, cậu quá coi thường tôi.

Quả nhiên không hổ là nam chủ a, dù nghèo túng như vậy nhưng cũng có thể trang bức..

Trình Nghiên cười, kéo lấy cà vạt trên đồng phục của hắn, nhón chân, để sát vào hắn, hơi thở đan chéo lẫn nhau:

- Tôi chính là muốn bảo vệ cậu a, nếu nói đây là sai lầm, tôi khả năng sẽ còn tái phạm, cho nên..

Nàng cười cười đến có chút kiều khí xinh đẹp:

- Cậu có cảm thấy trừng phạt một lần là đủ không?

Nói xong, cô liền đẩy hắn, cũng đem hắn đè lên tường, nhìn chằm chằm hắn.

Thích Trạch "..."

Nói đến đúng đắn như vậy, cô giống như cũng chỉ lấy cớ thân hắn.

Hắn đáy mắt hiện lên sủng nịch ý cười, ôm eo cô, dựa vào tường hôn môi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô.

Dung túng cô một lần cũng không có gì.