Khi đám người mặc cảnh phục đi rồi, hai chân Cố Hải Triều mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, nghĩ mà sợ không thôi.
Đừng nhìn anh vừa rồi hết sức chu toàn, kỳ thật trong lòng lại vô cùng khẩn trương, lần đầu tiên giao tiếp cùng loại người này, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Các nhân viên vây quanh, ân cần an ủi, xưởng xem như đã bảo vệ được, thật tốt quá.
Phương Kế Phi đỡ người dậy, "Hải Triều, anh có khỏe không? em cũng bị dọa sợ, người nào đáng giận như vậy, cư nhiên chạy đi tố cáo chúng ta?"
Đây là muốn đánh nát bát cơm của mọi người, mọi người sao có thể không tức giận?
Tìm được một công việc cố định có thu nhập cao, quan hệ trên dưới hòa thuận, dễ dàng sao?
“Tôi không sao.” Cố Hải Triều ngồi ở trên bàn, nhận lấy nước ấm mà Phương Kế Hồng đưa tới, uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh: “Thủ tục của chúng ta đều đầy đủ, bản thân làm việc đúnng, những yêu ma quỷ quái kia sẽ không thực hiện được.”
“Kế Phi, tìm một cái khung, treo những giấy tờ này lên.”
Phương Kế Phi cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận giấy chứng nhận, nhịn không được nhìn vài lần, "Chúng ta có đầy đủ giấy chứng nhận, kinh doanh hợp lý, ha ha ha, tôi đây hoàn toàn yên tâm."
Hắn bỗng nhiên dừng lại, ồ lên một tiếng, "Hải Triều, cậu là ông chủ sao.”
Trên giấy tờ chỉ viết tên một mình Cố Hải Triều.
Thần sắc Cố Hải Triều không thay đổi, cực kỳ bình tĩnh, "...... Là thay mặt để tên tôi, cuối năm sẽ chia hoa hồng này kia.”
Bọn họ cũng không có hoài nghi, lúc trước liền đoán là hợp tác làm ăn, Cố Hải Triều là một trong những ông chủ nhỏ.
Vậy cũng rất lợi hại.
Một hồi phong ba cứ như vậy lắng xuống, chờ Cố Vân Khê từ thư viện trở về, đã gió êm sóng lặng.
Cố Hải Triều kéo em gái lên phòng làm việc lầu hai, kể lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng nhẹ giọng hỏi, "Em gái, sao em không nói trước cho anh biết về chuyện giấy phép?"
Ít nhất, để anh chuẩn bị tâm lý.
Trong lòng Cố Vân Khê đặc biệt cao hứng, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, "Em nói là em quên, anh có tin không?” “Không tin.” Cố Hải Triều lườm cô một cái, em gái nhà mình là người đi một bước nhìn ba bước, mọi việc đều đã tính trước, đặc biệt cẩn thận.
Cố Vân Khê không có gì giấu diếm, nói ra lời thật lòng: “Có hai nguyên nhân, một là muốn rèn luyện cho anh, chỉ có trải qua chuyện mới có thể trưởng thành, trải qua một chuyện, khôn ngoan hơn một chút.” . Kiếm Hiệp Hay
“Bây giờ anh có thể độc lập kinh doanh xưởng này, việc làm ăn của ăng ten Teletubbies cũng đi vào quỹ đạo, em cũng có thể yên tâm đi thi đại học.”
Kỳ thật, cho tới nay đều là Cố Vân Khê ở phía sau đỡ anh đi, mà, Cố Hải Triều cũng có tâm lý ỷ lại mãnh liệt đối với em gái.
Nhưng, Cố Vân Khê có con đường phải đi của mình, cô không có khả năng vĩnh viễn canh giữ ở chỗ này.
Xưởng này sớm muộn gì cũng phải giao cho Cố Hải Triều, do anh một mình đảm đương.
Trong lòng Cố Hải Triều khẽ động, "Lúc chúng ta dời hộ khẩu ra, em cố ý viết tuổi của anh lớn hơn một tuổi, chính là đoán trước được những việc này." Mười tám tuổi đã là người trưởng thành, có thể độc lập sử dụng quyền lợi, vừa có thể làm pháp nhân, cũng có thể mua nhà.
Cố Vân Khê mỉm cười, "Vâng.”
Cố Hải Triều hiểu được dụng tâm lương khổ của cô, cảm động không thôi, "Cảm ơn em, Tiểu Khê.”
Cảm ơn em đã mang lại hy vọng cho gia đình, cảm ơn em đã luôn cố gắng bảo vệ các anh chị.
“Chúng ta là anh em ruột, là người một nhà, nói cảm ơn cái gì. "Cố Vân Khê nhìn anh trưởng thành từng chút một, đây là kinh nghiệm quý giá nhất.
“Hai là, muốn dẫn rắn ra khỏi động.”
Sắc mặt Cố Hải Triều trầm xuống, "Đây nhất định là Chu gia giở trò quỷ, Chu gia lần này thất bại, sẽ không bỏ qua, phỏng chừng còn có lần sau.”
Anh vẫn là quá nhỏ yếu, đối mặt Chu gia trả thù chỉ có thể bị động phòng thủ, thời gia này làm sao sống qua đây?
Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên một nụ cười nhạt, "Căn cứ vào nguyên tắc có qua có lại, em sẽ đưa đáp lễ.”
Hả? Là ý kia sao? Cô đã làm gì rồi?
Cố Hải Triều không khỏi kích động, "Mau nói đi, mau.”
Cố Vân Khê mỉm cười nhẹ nhàng nói vài câu, vẻ mặt Cố Hải Triều dần dần trở nên vi diệu......