Quả nhiên, sắc mặt Tề Tĩnh rất khó coi, y đây là bị một nha đầu theo dõi? Mới mười tuổi, điên rồi sao?
Cố Như chỉ cảm thấy một đạo sấm sét nện xuống giữa trời quang, đập cô choáng váng hoa mắt.
“Em không có, Tề Tĩnh, anh đừng nghe lời ma quỷ của chị ấy.”
Cô ta đã sớm nghĩ làm sao tiếp cận Tề Tĩnh, làm sao lợi dụng tin tức đã biết để chiếm được trái tim của Tề Tĩnh, kế hoạch là một bộ lại một bộ.
Nhưng, cô còn chưa bắt đầu, tất cả kế hoạch đã c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Cố Vân Khê cũng không chủ động ra tay, nhưng một khi ra tay chính là một kích lôi đình, thẳng trúng chỗ hiểm.
“Nó biết cả tên cậu, tất cả sở thích và thông tin cá nhân của cậu, cảm động không?”
Chiêu này quá độc ác, hoàn toàn tuyệt đường lui của Cố Như. Chỉ cần Tề Tĩnh không điên, sẽ không tiếp nhận một người như vậy.
Cảm động cái rắm, Tề Tĩnh nghe xong thì liền thay đổi sắc mặt, dưới tình huống y không biết, lại có người nhìn trộm, tìm hiểu tất cả mọi thứ của y, là người bình thường cũng không tiếp thu được, huống chi y còn là người có bí mật.
Đáy lòng y dâng lên một tia bài xích nồng đậm, ánh mắt nhìn Cố Như cũng không thích hợp.
“Bi3n thái, có bệnh.”
Bỏ lại những lời này, y nghênh ngang rời đi.
Cố Như vội vã giậm chân, vội vàng đuổi theo, nhưng cô ta càng như vậy, Tề Tĩnh trốn càng nhanh.
Cố Vân Khê nhìn hai bóng người đã đi xa, cười ý vị thâm trường.
Nếu đã tới mức này mà còn có thể ở chung một chỗ, vậy đó là kỳ tích.
Một giọng nói vang lên bên tai, "Cố Vân Khê, tao xem thường mày rồi.”
Là Chu Ngọc Khiết, trong mắt cô ta ôm hận, tính toán của cô đều bị Cố Vân Khê phá hủy, còn bị lật ra chuyện xấu, có thể không hận sao?
Cố Vân Khê biết trên đời này có một số người vì tư lợi, chưa bao giờ cảm thấy mình sai, luôn đổ lỗi cho người khác.
Hiển nhiên, Chu Ngọc Khiết chính là loại người này.
“Chị cần gì phải gây tai họa cho người khác, chờ cha đứa bé ra tù không phải tốt sao? Cũng chỉ mười năm, rất nhanh sẽ ra thôi.” Ở trong sách, tuy rằng Chu Ngọc Khiết gả cho Cố Hải Triều, nhưng, sau lưng vẫn có tư tình với cha đứa nhỏ, dây dưa không rõ, sau đó sinh mấy đứa nhỏ đều là của gian phu.
Cố Hải Triều đội nón xanh cả đời, thay người khác nuôi con cả đời, chính mình không có một đứa con ruột, cuối cùng, một mình cô đơn c.h.ế.t ở trong phòng trọ, c.h.ế.t vài ngày t.h.i t.h.ể thối lên mới bị phát hiện.
Nhân sinh đáng buồn như vậy, chính là do người phụ nữ trước mắt tạo thành, tâm không phải ác bình thường.
Cô tuyệt sẽ không để cho anh cả nhà mình lại dính dáng tới người phụ nữ này.
Chu Ngọc Khiết lạnh lùng trừng mắt, thẹn quá hóa giận, dứt khoát cũng không giả bộ, "Liên quan rắm gì tới mày.”
Cô là con gái duy nhất của Chu gia, từ nhỏ được sủng ái đến lớn, cũng không có chịu ủy khuất gì.
Cố Vân Khê biết cô ta là mặt hàng gì, Chu gia cũng không phải người tốt, nhưng cô không sợ.
“Tùy thời phụng bồi, đến lúc đó, xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi, cũng đừng trách tôi nha. Nếu chị làm mùng một, tôi sẽ làm mười lăm.”
Đây là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở, về phần Chu Ngọc Khiết có nghe hay không, vậy thì không có biện pháp khống chế.
“Mày cứ chờ đó cho tao.” Chu Ngọc Khiết trước khi rời đi, còn bỏ lại một câu ngoan thoại.
Nhìn cô ta ngồi xe rời đi, Cố Hải Triều thở dài một hơi, "Sao lại có cô gái như vậy?”
Cư nhiên để anh đi làm người đổ vỏ, nuôi con cho người khác, đây còn là người sao?
Điều khiến anh càng tức giận chính là, Cố Như xen vào, có phải chứng tỏ Cố lão thái và Nhị phòng đều biết hay không?
Đầu óc Cố Vân Khê xoay chuyển rất nhanh, đã suy nghĩ đối sách, "Cha mẹ cô ấy cũng không phải người tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn."
Cố Hải Triều hoảng sợ, có tiền, còn không phải người tốt, hai điểm này cộng lại cũng rất dọa người: “Vậy, có phải sẽ trả thù chúng ta hay không?”
“Sẽ, cho nên mọi người cẩn thận một chút.” Cố Vân Khê nhìn về phía nhân viên, nhắc nhở, "Bình thường đừng cho người ngoài không liên quan vào, mọi người ra vào đều phải chú ý một chút.”
“Yên tâm.” Phương Kế Phi lớn tiếng đáp ứng, vô cùng đồng tình với anh em bọn họ, khi không lại bị cô gái như vậy để mắt tới cũng đủ xui xẻo rồi.
Cố Vân Khê nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, buổi tối mọi người thay phiên làm ca đêm, coi như trực đêm, tính theo sản phẩm trích phần trăm tăng gấp đôi."
Mọi người hăng hái hưởng ứng, chỉ cần có tiền, để cho bọn họ làm cái gì cũng được.
Ba cô gái một ca, những người khác là hai người đàn ông một ca, thay phiên trực đêm, nếu mệt mỏi, có thể trải chiếu dưới đất, không ép buộc phải làm bao nhiêu.
Nói trắng ra, chính là để cho xưởng không vắng người.