Bên ngoài xưởng này là Cố Hải Triều quản lý, nhưng thật ra Cố Vân Khê mới là người có tiếng nói nhất.
Một khi cô mở miệng, Cố Hải Triều cũng sẽ không phản bác, tất cả mọi người đều biết điểm này, hơn nữa, Cố Vân Khê đặc biệt thông minh, ý tưởng cũng nhiều, rất có chủ kiến, mỗi một quyết sách đều có lợi cho sự phát triển của xưởng.
Cố Hải Triều rốt cục nhịn không được, kéo em gái qua một bên, "Sao em biết nhiều tin tức như vậy?"
Cố Vân Khê đã sớm có chuẩn bị, "Em nhờ Tề Thiệu điều tra.”
Thật ra, một phần là tự mình tra, một phần là tin tức lấy được từ trong sách.
Cố Hải Triều không có hoài nghi, "Thì ra là như vậy, lần sau gặp được hắn nhất định phải cảm ơn một phen, hắn gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?"
“Rất bận, em cũng chưa gặp hắn.” Cố Vân Khê đi qua kho hàng cải tiến xe ba bánh, dùng cái gì cũng sẽ liệt kê một danh sách rồi để ở lại nơi đó, nhưng, danh sách vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên Tề Thiệu chưa từng đi qua.
Tâm tình Cố Hải Triều rất phức tạp, nhịn không được oán giận, "Ai, nhìn anh giống người dễ bị khi dễ vậy sao?”
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, thề sẽ bảo vệ anh cả thật tốt, sẽ không để anh đi lên con đường kia, "Người thiện bị người khi dễ, ngựa tốt bị người cưỡi, làm người vẫn phải hung dữ một chút.”
Cố Hải Triều thở dài theo, làm người thật khó a.
Lúc chạng vạng, Cố Như bỗng nhiên chạy tới, sắc mặt đặc biệt kém, bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Vân Khê, "Chị... cũng sống lại?"
Nếu không, không có biện pháp giải thích chuyện Tề Tĩnh.
Cố Vân Khê nhìn sắc mặt cô ta liền biết cô ta gặp phải rắc rối lớn, nói thật, không có cách nào hiểu được mạch não của cô gái này: “Ngu xuẩn, cô nói xem?”
Cô không nói gì, không để lại nhược điểm, về phần Cố Như nghĩ như thế nào, là chuyện của cô ta.
Cố Như tin, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, nhanh chóng lan tràn ra tứ chi.
Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ giật giật, "Sợ rồi sao? Với chút bản lĩnh này, còn muốn đấu với tôi? Nể tình cô lần đầu phạm tội, tôi không so đo với cô, nếu có lần sau, tôi trực tiếp c.h.ặ.t t.a.y cô.”
Tố cáo Cố Như sống lại? Đừng đùa nữa, ngàn vạn lần không nên xem thường sức mạnh của lục lượng quốc gia.
Chỉ cần làm qua, sẽ lưu lại dấu vết, cô cũng không muốn để bị mình bị dính vào, hiện tại cô còn quá nhỏ bé. Cố Như ngơ ngác mở to hai mắt, nội tâm bị chấn động cực lớn, "Cô thật đáng sợ, không đúng, cô căn bản không phải Cố Vân Khê ôn nhu ngại ngùng thiện lương, rốt cuộc cô là ai?"
Cố Vân Khê một phát bóp lấy cổ đối phương, từ từ siết chặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, "Tôi rất lương thiện nha, dịu dàng như vậy dạy cô làm người tốt, trở về nên nói như thế nào, hẳn là không cần chị đây dạy dỗ đi?”
Ai từng thấy người bóp cổ người ta rồi còn tự khen mình thiện lương chưa? Đây là ác ma, Cố Như sắp bị dọa, hai chân run rẩy không ngừng, chỉ cảm thấy không thở nổi, vô cùng hoảng sợ.
“Tôi sai rồi, tha cho tôi đi.”
Lúc này Cố Vân Khê mới buông tay ra, vỗ nhẹ lên mặt cô ta, cười ngọt ngào, "Ngoan, nghe lời đi.”
Điều này khiến Cố Như sợ khóc, vừa được tự do, Cố Như quay đầu bỏ chạy, chạy quá nhanh còn ngã nhiều lần, không kịp kiểm tra thương thế của mình, đứng lên chạy như bay, giống như có ác ma đuổi theo phía sau.
Cũng không biết Cố Như mang khuôn mặt đầu heo kia trở về sẽ ăn nói như thế nào, nhưng Cố lão thái cùng nhị phòng cũng không có tới gây phiền toái.
Cố Vân Khê cũng không để ở trong lòng, Cố Như vừa sợ vừa ngu vừa xấu, lật không nổi sóng gió gì.
Một ngày nọ, mấy người đàn ông mặc đồng phục đột nhiên xông vào xưởng.
Phương Kế Hồng đang ngồi ở cửa kho hàng, sợ hết hồn, "Đồng chí, các người đây là?"
Một người đàn ông quát lớn: "Tất cả đứng im, chúng tôi nhận được báo cáo, xưởng nhỏ này không có chứng nhận kinh doanh, còn kinh doanh sản phẩm giả mạo, đây là hành vi phạm pháp nghiêm trọng, nhất định phải niêm phong."
Các nhân viên bị dọa đến choáng váng, ai tố cáo?
Người đàn ông kia nhìn chung quanh, đảo qua từng gương mặt, "Ai là Cố Hải Triều? Đứng ra đây.”
Cố Hải Triều đang ở lầu hai nghiêng ngả lảo đảo đi xuống, "Là tôi.”
Đây là Chu gia trả thù sao? Đến thật nhanh, thật mãnh liệt. Tuy rằng anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị dọa sợ.
Người đàn ông kia vung tay lên, "Bắt lại mang đi.”
Sắc mặt Cố Hải Triều đại biến, mọi người không khỏi nóng nảy, "Vì sao bắt hắn?”
Niêm phong xưởng không đủ, còn muốn bắt người, cái này cũng quá độc ác đi.
Vẻ mặt người đàn ông cực kỳ nghiêm túc, "Có người tố cáo, Cố Hải Triều là người quản lý xưởng, có trách nhiệm không thể trốn tránh, theo chúng tôi đi một chuyến tiếp nhận điều tra.”