Cố Vân Khê tự nhiên không nói hai lời, tỉ mỉ chế tạo một chiếc xe ba bánh, phong cách cao cấp hơn so với nhà mình còn, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Sau khi nhận được xe, chú Thích sảng khoái trả tiền, rồi mang theo con trai đến trạm xe làm ăn.
Không thể không nói, ý tưởng của chú Thích rất tốt, rất nhanh đã mở ra cục diện, việc làm ăn lập tức bùng nổ, các khách hàng xếp hàng điểm danh muốn gọi xe ba bánh tới trạm đưa đón, bận rộn từ sáng đến tối.
Cho nên, kiếm được đầy bồn đầy bát, mỗi ngày đều mặt mày hồng hào, vui vẻ.
Con trai chú Thích dứt khoát từ chức xuống biển, chuyên tâm làm ăn.
Những người khác thấy thế, rất là đỏ mắt, nhao nhao hỏi thăm xe này bán ở đâu?
Chú Thích đương nhiên sẽ không nói, nhưng người của ngõ Bách Hoa tự nhiên biết, có mấy nhà thương lượng một chút, góp vốn làm một chiếc, cũng đi làm ăn.
Cố Vân Khê nghiêm khắc khống chế số lượng, một tháng một chiếc, vật hiếm thì quý nha.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều vui vẻ.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, nhưng, luôn luôn có người nhìn không vừa mắt.
Ngày hôm nay, Cố Hải Triều bận rộn xuất hàng ở xưởng nhà mình, chú Trần bên kia lại thúc giục, nghiệp vụ của chú đã mở rộng đến tỉnh thành sát vách.
Lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên, "Anh cả, thật sự là anh nha.”
Cố Hải Triều ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc xe con từ từ lái tới, cửa sổ xe phía sau kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là Cố Như.
Xe dừng lại, Cố Như đi xuống, xoay người đỡ một cô gái trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, chỉ là chân có chút vấn đề, hơi thọt.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này, là con gái một của nhà giàu mới nổi, Chu gia, cũng là Chu gia kêu anh đến ở rể.
Sắc mặt anh thay đổi mấy lần, khẽ nhíu mày, "Sao em lại tới đây?”
Cố Như tươi cười ngọt ngào, "Nghe nói xưởng này là anh cả mở, em thật lòng cảm thấy cao hứng thay anh, nếu bà nội biết nhất định cũng rất vui vẻ.” Cố Hải Triều đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy, lặp đi lặp lại diễn tập qua, thần sắc thản nhiên nói, "Anh làm gì đủ vốn, cũng không có bản lĩnh này."
Bọn họ giấu diếm quá tốt, Cố Như thật sự cho rằng trong tay bọn họ không có tiền, còn đang khổ ha ha giúp người ta làm công, kiếm chút tiền vất vả.
“Em đùa thôi, em biết anh quản lý cho người khác, chuyện này cũng rất đáng gớm nha.”
“Để em giới thiệu một chút, đây là Chu Ngọc Khiết, chị gái em mới nhận, chị ấy thiện lương lại ôn nhu săn sóc, là một cô gái tốt khó gặp.”
Cô ta trừng mắt nhìn, ra vẻ dí dỏm, "Đây là anh trai em, Cố Hải Triều, anh ấy rất có năng lực, còn biết chăm sóc em trai em gái.”
Cố Hải Triều không biết nói gì, rốt cuộc cô ta có ý gì? Muốn làm mai sao?
Tuổi còn nhỏ, lại thích xen vào việc của người khác.
Cô gái mặc áo dệt kim màu trắng hở cổ, váy dài màu vàng nhạt đến chân, tóc cài hoa lê khô, nhìn rất dịu dàng.
Nhưng câu đầu tiên nói ra lại khiến người ta kinh sợ, "Xin chào, chính thức làm quen một chút đi, tôi tên là Chu Ngọc Khiết, tôi rất thích anh, muốn cùng anh kết làm bạn đời, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Cố Hải Triều: …Sao lại đuổi theo tới đây rồi?
“Thật có lỗi.”
Chu Ngọc Khiết không phải lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, nhưng, lúc này đây gặp lại anh, cảm giác anh đã thay đổi rất lớn.
Quần áo vẫn mộc mạc như trước, nhưng khí chất không giống nhau, tựa hồ cởi đi tầng quê mùa kia, bộ dáng có chút có khả năng.
“Trước nghe tôi nói hết có được hay không? Mặc dù tôi đi đứng không tốt, nhưng sẽ không trở ngại việc tôi trở thành một người vợ tốt, chị dâu tốt, nếu chúng ta kết hôn, tôi sẽ xem em trai em gái của anh trở thành người nhà của mình, cùng nhau nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, đem bọn họ bồi dưỡng thành nhân tài."
Khoan hãy nói, nếu như lúc trước chưa phân gia, thì có lẽ Cố Hải Triều sẽ động tâm, đây quả thực là cọng rơm cứu mạng, có thể kéo em trai em gái của anh ra khỏi bể khổ.
Anh sẽ không chút do dự đáp ứng, còn mang ơn.
Nhưng hiện tại, trong túi anh có tiền, em trai em gái người sau có khả năng hơn người trước.