Andrew tức giận đến phát run cả người: "Cô phải xin lỗi tôi, nếu không......”
“Muốn đánh nhau sao? "Cố Vân Khê vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Được, ông cứ đến đây đi.”
Andrew tức muốn điên rồi, cho dù ông ta không biết xấu hổ cũng không thể nào đi đánh nhau với một người phụ nữ được. Nếu đánh thắng thì có lợi ích gì, nếu chẳng may bị thua còn xấu hổ hơn.
Không đúng, sao ông lại bị đối phương khống chế suy nghĩ của mình được chứ?
Người phụ nữ này nhìn thì nhã nhặn tao nhã, nhưng sao lại thô bạo đến như vậy?
Một phen động tĩnh này đã làm kinh động đến các thực khách xung quanh, mọi người nhao nhao nhìn qua, khiến cho Andrew không khỏi đỏ mặt.
Đi theo phía sau hắn, Charlie cười cười đứng ra giải vây, nói: "Cố tiểu thư hiểu lầm rồi, Andrew dù sao cũng là bậc tiền bối trong ngành. Ông ta đây là quan tâm đ ến phát minh mới của cô, nên muốn hỏi thêm vài câu. Nhưng nếu cô không muốn nói thì thôi, không cần phải đem mặt mũi của mọi người đánh đổ hết vậy chứ.”
Cố Vân Khê đã nhận ra ông ta, một giáo sư cũng đến từ MIT. "Năm đó ông sống c.h.ế.t muốn hợp tác với tôi, còn muốn có được trang web email của tôi miễn phí. Sau khi bị tôi cự tuyệt thì sinh lòng bất mãn, hôm nay ông cũng muốn cùng ông ta chạy tới đây gây sự có đúng không?”
"Tôi không có..." Charlie không ngờ cô lại đáng sợ như vậy.
“Được rồi, ông nói không có là không có. "Tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt Cố Vân Khê cho thấy cô sẽ không bỏ qua.
Andrew tức giận, nhưng hắn ta cũng không dám đối diện với cô, dứt khoát thay đổi mục tiêu tấn công: "Miller, ông xem ông đã dạy ra một học trò như thế nào, người sau đến thì càng tệ hơn người trước, ông đây là già rồi nên mắt mờ sao? Đáng thương ông một đời thông minh như vậy, đến già rồi lại không được minh mẫn.”
Giáo sư Miller đặc biệt im lặng, khiến cho những người kia không khỏi sứng sốt. Ông ấy trở thành quả hồng mềm từ khi nào vậy?
Nhưng không cần ông phản kích, Cố Vân Khê đã tiếp lời: "Tôi thấy, có vài người lớn tuổi đến mức đã mất trí nhớ rồi, phải nhanh chóng lui về dưỡng già thôi, miễn cho bị sóng sau tiến đến đập c.h.ế.t trên bờ.”
“Làm càn." Andrew kích động, nước miếng phun loạn. “Cô còn muốn đánh c.h.ế.t tôi sao?”
Cố Vân Khê ghét bỏ lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nói: "Nước miếng của ông phun loạn tùm lum, bẩn c.h.ế.t đi được, đúng là không có tố chất mà.”
“Cô, cô chờ đó cho tôi.” Andrew xấu hổ không thôi, tức giận rời đi. Charlie nhìn Cố Vân Khê một cái, cũng xám xịt chạy theo ông ta.
Cố Vân Khê bĩu môi, chỉ mới nhiêu đó đã không chịu nỗi rồi sao?
“Rốt cuộc ông ta chuyên về phương diện nào vậy chứ?” “Điện thoại di động.”
Cố Vân Khê cười to, nói: "Vậy không chừng ông ta sẽ bị em chụp c.h.ế.t thật rồi.”
Giáo sư Miller không khỏi bật cười, nói: "Tự tin như vậy sao?”
"Tất nhiên."
Thật trùng hợp, buổi sáng ngày thứ tư hôm đó cũng là buổi biểu diễn của giáo sư Andrew.
Cố Vân Khê mang theo học viên của mình đến đây dự thính. Andrew ở trên khán đài nước bọt văng tung tóe nói lớn về tương lai của điện thoại di động 2D, còn tung ra một loạt các khái niệm đầu tiên, trong đó chủ yếu là cái ăng ten hai màn hình bên trong điện thoại di động.
Lời này vừa nói ra khiến cho các học giả trong nghề ngồi ở phía dưới vô cùng kích động.
Sau khi nghe xong báo cáo, mọi người hăng hái phát biểu, nhao nhao khen hành động sáng tạo lần này của Andrew.
Andrew cực kỳ tự hào, thề son sắt với bọn họ rằng, đây sẽ là một sáng kiến lớn trong lịch sử điện thoại di động.
Có vài thương gia chuyện về điện thoại di động đã tranh nhau vây quanh lấy lòng ông ta, hỏi thăm tin tức.
Andrew ngạo mạn nhìn chằm chằm Cố Vân Khê: "Cố Vân Khê, cô thấy thế nào?”
Ông ta muốn nhìn thấy Cố Vân Khê phải cúi đầu nhận sai với ông ta, nhưng đáng tiếc, cô phải làm cho ông ta thất vọng rồi.
“Thứ lạc hậu như vậy mà cũng dám lấy ra nói sao? Tôi cũng ngại mở miệng đây.”
Andrew giận tím mặt, nói: "Cố Vân Khê, kỹ thuật không bằng người không mất mặt, nhưng thái độ của cô như vậy là không được, nó không chỉ biểu thị thái độ ngu ngốc từ trong xương tủy của cô, mà nó còn nói rằng cô chính là một người th ô tục.”
"Đến cuối cùng ai mới là người th ô tục, chũng ta cũng không thể nói trước được đâu." Cố Vân Khê khinh thường đến cực điểm, loại cẩu vật này cũng xứng nói mấy loại này với cô sao?
“Buổi chiều là buổi biểu diễn riêng của tôi, hoan nghênh những người đang ngồi đến đây đến dự thính.”
Bỏ lại những lời này, cô nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không coi Andrew ra gì.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo không ai bì nổi của cô đang từ từ biến mất trước mắt mình, Andrew vô cùng tức giận nói: "Tốt, tốt lắm, tôi cũng muốn xem buổi chiều cô ta còn muốn nói cái gì, nếu biểu hiện không tốt, đừng trách tôi không nể mặt cô ta.” Nói xong ông ta cũng nhìn về phía mọi người, nói: "Mọi người cũng đi nghe một chút đi.”