Hội nghị đúng giờ được cử hành, khi Cố Vân Khê ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở hội trường, nơi này hiện tại vô cùng huyên náo…....
‘Đại hội ngành nghề’ này mỗi năm chỉ được tổ chức một lần, nên trong thời gian này các đại lão đứng đầu ngành đến từ các nơi trên thế giới đều hội tụ lại cùng một chỗ, nhiệt tình trao đổi những thành tựu vĩ đại mới trong khoảng thời gian nghiên cứu của mình.
Mỗi một lần như vậy đều có thể mang đến nguồn cảm hứng mới mẻ khác nhau cho mỗi người bọn họ, cũng chính vì lý do này nên mọi người ở đây mỗi năm đều rất tích cực tham gia.
Mà, năm nay số lượng người tham gia đặc biệt nhiều.
Trong tuần hội nghị học thuật này diễn ra, mỗi ngày bên phía tổ chức đều sắp xếp hai vị học giả có bước đột phá về phương diện chuyên môn lên sân khấu để tiến hành báo cáo kết quả nghiên cứu của mình, thời gian còn lại là thời gian để các nhà nghiên cứu khoa học sẽ tự trao đổi với nhau. Ngày cuối cùng là ngày trao giải thưởng ‘Tân Binh’ và giải thưởng ‘Thành tựu’, kết quả của hai giải thưởng này là do các nhà khoa học ở đây bình chọn.
Cố Vân Khê được sắp xếp lên sân khấu báo cáo kết quả vào buổi chiều ngày thứ tư, vị trí không tốt cũng không xấu lắm.
Cô cũng không sốt ruột, mỗi ngày cô đều sẽ mang theo học viên của mình ngồi ở dưới khán đài chuyên tâm nghe báo cáo học thuật của các đồng nghiệp, không thể không nói, bọn họ quả nhiên đều là bậc tinh anh trong giới.
Người có thể bước lên sân khấu để phát biểu này đều là ‘lông phượng sừng lân’ trong ngành, vô cùng có uy tín trong giới. Nếu ở trong trường hợp này bọn họ còn không thể nắm bắt được, thì lần sau e rằng cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Các học viên cầm bút liều mạng ghi chép lại, bọn họ đều cảm thấy những thứ này đều rất có giá trị, không uổng công bọn họ đã đến đây một chuyến.
Những buổi giao lưu học thuật này cũng rất thú vị, bọn họ chỉ cần một quan điểm thôi là đã có thể tranh luận kịch liệt, thậm chí là dùng để cả tay cả chân.
Bình thường Cố Vân Khê rất ít nói, cô chỉ chuyên tâm quan sát tình hình xung quanh, trước sau như một khiêm tốn không muốn tranh luận với bọn họ. Thậm chí cho dù có người cứng rắn kéo cô ra nói chuyện, cô đều là đánh Thái Cực quyền, họ nói sao cô sẽ thuận theo nới vậy, không có ý kiến gì thêm.
Các đồng nghiệp cùng tham dự hội nghị lần này thấy cô như vậy, bọn họ chỉ đoán rằng những mũi nhọn sắc bén trên người cô hiện tại đã biến mất, mà cô cũng không còn dũng cảm như năm đó.
“Còn nói cái gì là có đột phá mới, nhìn giống chỗ nào chứ? Đây có thể là do giáo sư Miller cố ý tạo thế cho học trò của mình thôi.”
“Nhưng tôi đã hỏi giáo sư Miller, ông ấy chỉ nói, tất cả đều đã chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta cứ chờ xem đi.”
Cố Vân Khê cùng thầy ăn cơm tối, nhịn không được hỏi: "Thầy, sao thầy không hỏi em?” Giáo sư Miller thản nhiên nói: “Không có gì phải hỏi, con người của em từ trước đến nay rất có năng lực, nhưng em cũng chỉ mới dùng có tám phần năng lực trong người mình thôi.”
Cho nên, nếu cô đã nói cái công nghệ mới này có thể thay đổi cả lịch sử, vậy chắc chắn là có.
Khóe miệng Cố Vân Khê không khỏi co rút, nói: "Thầy, có một số việc thầy đã nhìn thấu mà không muốn nói ra có đúng vậy không?”
Giáo sư Miller bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Em không có lui về làm một vị phu nhân nhàn hạ là tôi đã rất thỏa mãn rồi.”
Ông ấy cũng không quên nhắc nhở cô một câu: "Bất kể là như thế nào, một người phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của riêng mình. Cái sự nghiệp này chính là niềm kiêu hãnh của chỉ riêng một mình em, nó sẽ khiến cho em không bị lệ thuộc vào người khác.”
Thật ra thì Tề Thiệu có quá nhiều tiền, không tính đến chuyện khác, chỉ nói đến việc hắn đi theo ‘phong trào cổ đông’ (*) này cũng kiếm được không ít tiền rồi.
(*) Đầu tư vào công ty khác làm cổ đông lớn chia lợi nhuận.
Trong lòng Cố Vân Khê cảm động, nói: “Em biết rồi.”
Một giọng nói lười biếng lúc này lại đột ngột vang lên: "Giáo sư Miller, đây là học sinh của ông sao?”
Miller giáo sư không ngẩng đầu lên cũng nghe ra đây là giọng nói của đối thủ một mất một còn của mình, Andrew. Thần sắc ông nhàn nhạt nhìn ông ta, nói: "Đúng vậy.”
Andrew hơi bỉ ổi nhìn chằm chằm Cố Vân Khê, cười nói: "Đại học Hoa Thanh của TQ, giáo sư Cố Vân Khê sao? A, nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên TQ tham gia đại hội lần này đi. Thật đáng thương, một quốc gia mà ngay cả một chuyên gia đúng nghĩa cũng không có, chỉ có thể dựa vào quan hệ quen biết đẩy người phụ nữ trẻ tuổi đầu óc nông cạn này ra sao?"
Được, cái miệng này đủ đê tiện. Hắn đã thành công chọc giận được Cố Vân Khê, cô không khỏi cười lạnh một tiếng: "Lão sư, cái vị chanh chua này là ai vậy?"
Giáo sư Miller im lặng, được rồi, học trò của ông đã tức giận, rất nhanh sẽ có người gặp xui xẻo đây. "Giáo sư Andrew.”
Cố Vân Khê đừng nhìn tác phong khiêm tốn, nhưng tính tình cực kỳ không tốt. "Thì ra là hắn, đã sớm nghe nói hắn rất hay ghen tị với thầy. Cũng đúng thôi, xét về học thức, tướng mạo hay nhân phẩm…. mọi thứ của hắn đều không bằng thầy, nhưng suốt ngày lại si tâm vọng tưởng muốn trở thành người đứng đầu, vượt qua mặt người khác. Hắn ta cũng không soi gương lại mình, hắn ta xứng sao?"
Andrew cả người đều không tốt, tức giận nói: "Cô, cô nói bậy.”
“Tôi nói ông xấu, không được sao?” Cố Vân Khê bĩu môi, nói: "Xấu xí.”