Đổng Tân Ích nín thở hỏi: "Đây là dự đoán của cậu sao?”
Tề Thiệu khẽ lắc đầu, nói: "Đây là dự đoán của vợ tôi mấy năm trước.”
Mọi người nghe vậy có chút sửng sốt, trái tim treo trên không trung lúc này cũng đã hạ xuống, chuyện này còn vài năm nữa mới xảy ra, làm sao có thể chuẩn xác được chứ. "Cô ấy không học tài chính, thì biết cái gì..."
Những cuộc chinh chiến tài chính sau này phần lớn đều là thành tích thực tế của Tề Thiệu, mà Cố Vân Khê thì chỉ lăn lộn trong giới học thuật, cho dù bán một trang web lớn thu được rất nhiều tiền thì đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Dù sao, đại cơ nghiệp của Đô gia rất lớn, giá trị cũng rất cao.
Cho nên việc bọn họ kính trọng Tề Thiệu và việc coi Cố Vân Khê là Tề phu nhân để tôn trọng, thì đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhìn như thế nào cũng sẽ thấy, một là người độc lập, còn một là người phụ thuộc.
Tề Thiệu liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư bọn họ, trong lòng hắn hiện tại rất không vui: "Trước đó không lâu, George đã liên lạc với tôi, muốn liên thủ đánh vào thị trường Đông Nam Á, nhưng đã bị tôi cự tuyệt.”
Mọi người:... Còn có chuyện như vậy sao?
Nếu đúng là như vậy, thì bọn họ phải làm sao bây giờ? Gia nghiệp của mọi người đều ở HK, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, không thể có sơ suất được.
Đổng tiên sinh không khỏi nóng nảy, nói: "Tề Thiệu, cậu đây là nói thật à?”
Tề Thiệu thản nhiên hỏi lại bọn họ: "Tôi nói dối khi nào chứ? Việc này tốt nhất đừng để truyền ra ngoài, sức ảnh hưởng của nó rất lớn.”
“Đương nhiên đương nhiên. "Đổng tiên sinh một lời đáp ứng, người ta đã tốt bụng nhắc nhở rồi, bọn họ không thể không biết điều như vậy. “Tôi cam đoan, mọi người ở đây đều sẽ ngậm chặt miệng.”
Mọi người nhao nhao gật đầu, đây là quy củ, nếu có người không biết liêm sỉ mà đi tiết lộ bí mật, sẽ không ai muốn qua lại với người đó nữa, triệt để bài trừ người đó ra khỏi cái cuộc chơi thương trường này.
Tề Thiệu khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhớ gì đó, anh vội nói: "Vợ tôi tuy rằng không học tài chính, nhưng cô ấy mười lăm tuổi đã bắt đầu mua bán quốc khố phiếu kiếm được trăm vạn, mười sáu tuổi tại thị trường chứng khoán kiếm được ngàn vạn, mười tám tuổi dựa vào thu mua cổ phiếu nhận mua chứng nhận kiếm được một trăm triệu, mỗi một lần ra tay đều chuẩn xác vô cùng. Cũng nhắc thêm cho mọi người biết, vốn liếng ban đầu của cô ấy chỉ vẻn vẹn có mấy ngàn thôi."
Hắn cười nhìn về phía các phú đại nhị kia, nói: "Không biết các vị đang ngồi ở đây, lúc mười lăm tuổi đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Tề phu nhân thật sự trâu bò như vậy sap? Đổng tiên sinh nghe vậy rất kinh ngạc, nói: "Tiểu Khê, tôi không biết con bé lại còn có quá khứ huy hoàng như vậy. Tại sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe ai đề cập tới vậy?"
Cố Vân Khê lẳng lặng ngồi ở đó, thưởng thức chén trà: "Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với mười lăm tuổi là, trung học nhảy lớp thi đậu đại học, tiết kiệm được nhiều năm."
Tề Thiệu vẻ mặt kiêu ngạo, nói:"Ừ, trong vòng một năm đã hoàn thành xong việc học đại học, ngoại trừ chuyên ngành điện tử, còn kiêm học máy tính và vật lý.”
Mọi người:......Đây là kiểu học thần biến thái gì vậy?
Vẫn chưa xong, Tề Thiệu còn khoe khoang, nói: "A, trong lúc đó chúng ta còn liên thủ tạo ra phần mềm Tất Thắng, nhờ đó cũng kiếm được thêm mấy chục triệu đô la Mỹ.”
Các phú đại nhị ở đây như muốn điên rồi, bọn họ còn để cho người ta sống hay không đây?
Bọn họ không thấy ánh mắt của những người ở đây nhìn bọn họ đều có chút không đúng sao? Trong ánh mắt đó không chỉ mang theo hâm mộ ghen tị, mà còn mang theo một tia ghét bỏ.
Các bậc đại lão:......Đây là chê con của chúng tôi không đủ ưu tú sao? Hứ.
Cảm giác như có một làn sóng tình yêu đang chờ đợi họ.
Cố Vân Khê nhịn không được nở nụ cười, hắn đây là cuồng thê đến nghiện trong truyền thuyết sao? Đàn ông khi kết hôn đều như vậy sao?
Được rồi, nếu hắn đã như vậy thì cô cũng phải phối hợp một chút.
"Chúng ta sao lại quen nhau được nhỉ?"
Tề Thiệu đưa quả cam đã bóc sẵn cho cô, cười nói: "Em quên rồi sao? Khi đó em phải mua động cơ ở chợ đồ cũ, dùng để cải tạo xe ba bánh cho anh trai mình.”
Bị hắn nhắc nhở, rất nhiều chuyện cũ đều hiện lên, Cố Vân Khê vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, em không phải quên, mà chỉ là nhất thời không nhớ ra được thôi.”
Tề Thiệu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó nói một câu: "Hai đánh một, có thể đánh đến mẹ nó cũng nhìn không ra, sợ cái gì?"
Cố Vân Khê nghe lời này cảm thấy quen tai, cẩn thận suy nghĩ một chút, không khỏi cười vui vẻ: "Phốc ha ha, ngay cả những lời này mà anh cũng còn nhớ rõ được sao?"
Lúc ấy, Tề Thiệu bảo cô đi lấy máy điện với hắn, anh trai có chút lo lắng, sợ hắn là người xấu, nên cô đã nói như vậy. Hôm nay nhớ lại, cô cảm giác nó đúng là rất thú vị.