Nói xong, anh ta xoay người đi ra ngoài, hình ảnh cái lưng cao ngất từ trước đến nay như đã bị cái gì đó đ è xuống khiến cho anh ta không thể đứng thẳng lên được nữa.
Khủng hoảng cực lớn như thủy triều đánh vào trong lòng Triệu Kim Minh, hắn vội gọi theo: "Anh hai, anh vì sao lại gọi cô ta là lão sư chứ? Anh hai, anh đừng đi, anh đánh em một trận nữa đi, em không muốn hại anh.”
Nhưng, từ đầu đến cuối Triệu Kim Thụy không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Triệu Kim Minh rốt cục cũng biết sợ, lần này hắn thật sự gây ra họa lớn rồi sao? Ngay cả Triệu gia cũng không bảo vệ được hắn?
Cố Vân Khê nhìn thấy, chỉ tay vào một người, nói: "Hoàng Tiềm, cậu tới thẩm vấn đi, Lý Trừng Minh, cậu đi thẩm vấn tên kia, tách ra bọn họ ra rồi hãy thẩm vấn.”
“Vâng.”
"Cô... các người là ai?" Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Triệu Kim Minh ở trên người những người trẻ tuổi này cũng đã thấy được cái khí chất quân nhân quen thuộc trên người bọn họ.
Dù sao hắn cũng được sinh ra trong quân đội, nên cái khí chất này hắn không nhìn nhầm được.
Hoàng Tiềm âm thầm tiếc thay cho Triệu Kim Thụy, vốn dĩ Triệu Kim Thụy là người xuất sắc nhất trong nhóm học sinh này, tương lai tiền đồ vô hạn. Nhưng hiện tại, chuyện này đúng là khó mà nói được.
“Tôi là thiếu tá Hoàng Tiềm, bạn học cùng lớp với Triệu Thụy Kim.”
"Và cô gái này, cậu có thể hiểu cô ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp của chúng tôi, nắm giữ vận mệnh của tất cả chúng tôi."
Mặt Triệu Kim Minh tái mét, xong đời, anh trai thật sự là đã bị hắn hãm hại thảm rồi. Hắn không cố ý.
Cái này còn chưa tính, Hoàng Tiềm lại nói thêm cho hắn một tin tức chấn kinh hơn: "Vụ án lần này của cậu không chỉ được xem là trọng án đầu cơ trục lợi văn vật quốc gia, mà cậu còn có thể bị coi là gián điệp…"
Từng chữ như thuốc độc chui vào đầu Triệu Kim Minh, khiến hắn có chút không đứng vững nữa. Hắn tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng, sinh ra trong gia đình như vậy, tố chất chính trị nên có vẫn phải có. Nếu đây được xem là vụ án văn vật thì còn tốt, hắn cũng không tính là chủ mưu, hẳn là còn có thể cứu được. Nhưng liên quan đến gián điệp, đây là một vấn đề rất mẫn cảm, đặc biệt là đối với loại gia đình như bọn họ mà nói, đây không chỉ là kiêng kị mà nó là tối kỵ.
“Sao lại là vụ án gián điệp được chứ? Không liên quan …”
"Cô ấy là người được quốc gia đặc biệt bảo vệ, các người hiện tại lại lét la lén lút lẻn vào trong phòng của cô ấy, người ta tất nhiên là không nhịn được mà hoài nghi ý đồ của các người. " Hoàng Tiềm ý vị thâm trường nói: "Cho nên, tôi khuyên cậu một câu, thành thật khai báo, tranh thủ thời gian mà xử lý cho tốt đi.”
Những lời này hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của Triệu Kim Minh, hắn vội nói: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết.”
Hắn không dám giấu diếm nữa, theo mệnh lệnh thì bọn người kia kêu hắn đêm khuya chạy tới đây để lấy một cái két sắt, hắn biết không nhiều lắm, chỉ biết trong két sắt có bảo vật vô giá.
Về phần hắn tại sao phải tham gia hành động như vậy, đây coi như là bài khảo nghiệm của hắn, xong được phi vụ này hắn mới tính là chính thức gia nhập, mới có tư cách chia tiền với bọn họ.
“Ai sai khiến cậu làm như vậy?”
Triệu Kim Minh yêu tiền, nhưng hắn càng yêu cái mạng nhỏ của mình hơn. "Là anh A Siêu. Thật sự thì tôi cũng không biết lai lịch của hắn là gì, chỉ biết là hắn rất thần thông quảng đại, hắc bạch lưỡng đạo hắn đều quen biết, là người đặc biệt có tiền, hành tung lại xuất quỷ nhập thần, bình thường đều là hắn tới tìm chúng tôi, dẫn chúng tôi đi chơi xung quanh mà thôi.:”
Hoàng Tiềm tiếp tục hỏi: "Sau khi lấy được két sắt thì các người đi đâu? Giao nó cho ai?”
Triệu Kim Minh nói một địa chỉ, Hoàng Tiềm nhìn chiến hữu bên cạnh một cái, chiến hữu vừa định đi ra ngoài, Cố Vân Khê đã mở miệng nói.
“Để Triệu Kim Thụy đi đi, có thể lấy công chuộc tội hay không phải xem tạo hóa của anh ta.”
Cô cũng không có biện pháp nào khác, nếu bọn họ không có tiếp xúc qua thì cô chỉ có thể chấp nhận, xem anh ta như một nhân vật đáng thương trong truyện mà khẽ thở dài cho qua mà thôi. Nhưng hiện tại bọn họ đã sớm chiều ở chung, anh ta lại là một người sống sờ sờ ra đó, cô không thể ngồi yên mặc kệ anh ta được.
Anh ta gọi cô một tiếng lão sư, vì thế cô cũng có một phần trách nhiệm với anh ta. Huống chi, anh ta đối với cô từ trước đến nay đều rất cung kính, không có nửa điểm sai sót này, ở trong phạm vi cho phép cô vẫn phải bảo vệ anh ta một chút.
Triệu Kim Minh nghe vậy có chút sửng sốt, đây là bảo anh trai hắn đi làm việc sao? Sự tình so với tưởng tượng của hắn e rằng còn nghiêm trọng hơn. "Chờ một chút, tôi còn biết một địa chỉ nữa, tôi...... chỉ là vụng trộm theo dõi được, tôi cũng có chút đề phòng….” Hắn lại bổ sung một câu: " Đây có thể là nơi anh Siêu đặt chân, nhưng không thể xác định chắc chắn được, ai, các người cứ mang thêm nhân thủ đi.”