“Đã thương lượng thỏa đáng với cảnh sát rồi, chuyện này do chúng tôi toàn quyền tiếp nhận.”
“Người đứng sau màn không thể nào dễ dàng từ bỏ quốc bảo trăm phương ngàn kế có được, tôi có một đề nghị, chúng ta phải ra sức dẫn rắn ra khỏi hang. Chúng ta trước tiên cứ giả vờ rời đi hết đi, sau đó từ cửa sau lặng lẽ lẻn vào. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người không thể tùy ý ra vào, cắt đứt liên lạc với bên ngoài.”
Đối tượng hoài nghi rất nhiều, bao gồm cả nhân viên công tác đi theo bên cạnh Cố Vân Khê. Không bằng, ngoài lỏng trong chặt, ném mồi ra ngoài, dẫn người đứng sau màn này tự động chui ra.
Bọn họ hoài nghi người đứng sau màn hiện tại vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào căn nhà này, bọn họ không thể buông lỏng được.
“Được, mọi người cứ sắp xếp đi, công việc cụ thể cứ liên lạc với chị Triệu. "Cố Vân Khê dứt khoát buông tay, những người này nếu ngay cả loại chuyện này cũng không giải quyết được, tương lai còn có thể làm được chuyện gì nữa chứ?
Đương nhiên, đám người chị Triệu cũng sẽ không bỏ qua được chuyện này, bọn họ thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào đó.
Đêm khuya, mưa rất to, trời tối đến nỗi đưa tay ra cũng không thấy năm ngón.
Cố Vân Khê buồn ngủ, nhưng Cố Vân Thải bên cạnh lại lăn qua lăn lại khiến cô không thể nào ngủ được.
“Chị hai, không có việc gì, bốn phía đều là người của chúng ta. Những người đó đều là tinh anh trong quân đội, chỉ cần một người là có thể đối phó với mấy chục người.”
May mắn tứ hợp viện đủ lớn, nếu không cũng không chứa nổi những người này.
Điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, có tin nhắn gửi đến, Cố Vân Khê tiện tay cầm lên nhìn thoáng qua, quả nhiên là có động tĩnh!
Hai người mặc đồ đen trèo tường đi vào, cầm theo đèn pin yếu ớt, không ngại mưa gió mà lần theo hành lang mò mẫm đi tới tây sương phòng.
“Đồ vật rốt cuộc ở nơi nào?”
“A, tìm được két sắt rồi.”
Ngay tại lúc hắc y nhân vui mừng hớn hở, đèn trong phòng bắt ngờ được bật lên, hai tên ăn trộm kia tất nhiên là không thể trốn được nữa.
“Đến rồi còn muốn đi sao? "Một đám người trẻ tuổi xông vào, vây quanh hai người kia.
Hai tên ăn trộm hiện tại vô cùng sợ hãi, một người trong đó bỗng nhiên kêu lên sợ hãi. “Anh hai.” Đến khi Triệu Thụy Kim thấy rõ mặt đối phương, cả người đều không tốt, trong đầu chỉ có một ý niệm, chỉ hận không đánh gãy chân hắn!
Ngoài phòng mưa gió vẫn không ngừng, còn trong phòng thì cũng gió tanh mưa máu.
Triệu Kim Minh bị hành hung ngã xuống đất, mặt bị đánh thành đầu heo, nhưng trên mặt vẫn có vẻ tức giận, bất bình.
Cố Vân Khê hơi nhíu mày, vẫn không tránh khỏi kết cục đã định sẵn của vở kịch sao?
Tên hỗn đản này lại còn dám oán hận? Vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề sao?
“Triệu Kim Minh, cậu hận anh trai cậu như vậy, bộ hắn làm chuyện gì có lỗi với cậu sao?”
Triệu Kim Minh hung tợn trừng mắt nhìn người anh trai hiện đang đứng ở một bên kia, không giữ được bình tĩnh, thét lên: "Anh ta dám đánh tôi!”
Đây là lần đầu tiên hắn bị đánh như vậy. Trước kia anh trai hắn vẫn luôn yêu thương hắn, lần này lại bị đánh như vậy, cả thể sát và tinh thần của hắn tất nhiên là bị đả kích rất lớn.
Cố Vân Khê nhịn không được muốn đánh hắn: "Đánh một trận là nhẹ, anh trai của cậu đã bị cậu hại thảm rồi. Vốn là người có tiền đồ tốt như vậy, lại bị cậu liên lụy, anh ta đúng là xui xẻo..."
Triệu Kim Minh sắc mặt đại biến, giãy dụa ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Cô nói bậy, người khác đều làm như vậy, tại sao tới lượt tôi lại không được? Tôi không sai.”
Hắn tuy rằng giận anh trai hắn, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng anh trai hắn có chuyện, tình cảm ba anh em bọn họ trước giờ vẫn luôn rất tốt.
Cố Vân Khê hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đầu óc của hắn ta chỉ là vật trang trí thôi sao? “Anh tham gia vào vụ đầu cơ trục lợi văn vật đặc biệt lớn, lại còn dám liên thủ với người nước ngoài, anh còn không sai sao? Tôi cũng nói thật cho cậu biết, anh trai cậu vốn là người có tiền đồ vô lượng, cơ hội vô cùng tốt, chỉ một năm thôi là đã có thể là bảo vật của quốc gia, nhưng hiện tại..."
Xác suất rất lớn là thành công cốc rồi, ai, trên đời nếu như có người anh em như vậy, thật sự là xui xẻo mà.
"Cậu thử nghĩ xem, ai lại dám trọng dụng một người có người nhà đã từng vào tù chứ?"
Triệu Kim Minh nghe vậy sợ hãi không thôi, tim đập như sấm: “Cô gạt tôi, cô đây là cố ý trả thù, tôi là con cháu Triệu gia, cho dù có thật sự gặp rắc rối thì cũng sẽ có người chùi đít..."
Hắn chính là bị dung túng nên hiện tại mới trở nên hư hỏng như vậy. Hắn ta càng nói càng hốt hoảng: "Anh hai, cô ta đang nói bậy, có đúng không?”
Tim Triệu Kim Thụy quặn đau, rốt cuộc nhịn không được, khẽ nói: " Lão sư, dựa theo quy định, vụ án này tôi sẽ không can thiệp vào.”