Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 598




Chỉ là, sau khi anh nhận điện thoại, sắc mặt đại biến. “Cái gì? Ngài lặp lại lần nữa đi.”

“Nghe này, tôi sẽ ngay lập tức tới đó, nhiệm vụ quan trọng nhất của các người hiện tại chính là bảo vệ chủ nhân tòa nhà kia, nếu cô ấy có chuyện gì không hay, các người cứ chờ xử phạt đi.”

“Bảo vệ sao?” Đội trưởng giật mình, anh ta bỗng có dự cảm không tốt, vội hỏi: "Cô ta rốt cuộc là ai?”

“Là người được quốc gia bảo vệ, trước khi tôi tới, anh tuyệt đối không được để cho bất luận kẻ nào tới gần cô ấy, đây là mệnh lệnh, có biết chưa?”

“Vâng.” .



Đội trưởng cúp điện thoại, suy nghĩ như bị bay lên chín tầng mây, trong đầu chuyển qua vô số ý niệm, đành vội nói: "Vị này...tiểu thư, ngài vào trước đi, nơi này có chúng tôi trông coi rồi.”

“Vất vả rồi, xin đừng để lộ tin tức. " Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, nói: "Hiện giờ tình huống không rõ, các vị cũng cẩn thận một chút.”

Trong lòng đội trưởng rùng mình, bọn họ sẽ không bị cuốn vào vụ án gián điệp chứ? “Vâng.”

Thái độ của anh ta biến hóa quá rõ ràng, dẫn đến các đội viên đều tò mò truy hỏi anh ta. “Đội trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đội trưởng lần đầu tiên nhìn kỹ những khuôn mặt quen thuộc nhất này, trong lòng bỗng hiện lên một tia kì lạ, nhưng trên mặt anh ta vẫn không để lộ ra.

“Đây không phải là chuyện các người nên hỏi, tôi bảo chờ thì cứ chờ đi.”

Nửa giờ sau, một chiếc xe quân đội gào thét mà đến, dừng ở cửa chính, cửa sau vừa mở ra, ào ào nhảy xuống một đám người trẻ tuổi tư thế oai hùng bừng bừng.

Đội trưởng vừa nhìn, những người trẻ tuổi mặc thường phục này vừa nhìn chính là quân nhân, hơn nữa còn là tinh anh của đất nước. "Đứng lại, không được lại đây.”

Một đám người trẻ tuổi làm như không nghe thấy, trực tiếp xông tới, hành động này của bọn họ càng khiến cho đội trưởng lo lắng không thôi. Anh ta giơ s.ú.n.g ra nhắm ngay bọn họ. “Các người còn tiến lại nữa tôi sẽ nổ súng.”

Bước chân của những người trẻ tuổi dừng lại, một người trong đó lấy giấy chứng nhận ra: "Chúng tôi người của viện khoa học, phụng mệnh lại đây chấp hành công vụ, xin mọi người tránh đường.”

Đầu đội trưởng ong lên, sao lại kinh động đến viện khoa học rồi chứ? Anh ta lúc này bỗng cảm thấy mọi thứ lúc này như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình rồi.

"Tôi nhận được lệnh không cho ai vào." Một người trẻ tuổi như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên cao giọng kêu lên: "Giảng viên, giảng viên, ngài có ở đây không?"

Cố Vân Khê đang ở trong phòng ăn bánh ngọt, bỗng nhiên nghe được cái giọng nói quen thuộc này không khỏi giật mình, cô không nghe lầm chứ?

Cô chạy ra ngoài, nhìn thấy hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều đang tụ tập ở cửa chính, vô cùng chấn kinh. Chuyện gì đây, toàn bộ học sinh lớp đặc huấn đều tới sao? Cô đếm đếm, khá lắm, 35 người, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, một người cũng không thiếu.

Cô thật sự không hiểu, sao cấp trên lại đưa luôn một xe người tới vậy chứ?

“Ai bảo các cậu tới đây?”

“Sư phụ, nghe nói có người không có mắt gây phiền toái cho ngài, chúng tôi phụng mệnh tới giúp ngài giải quyết. Sư phụ, việc này cứ để cho đám đệ tử ở đây lo liệu đi.”

"Một chút việc nhỏ này mà cũng cần đến các cậu sao?" Trong đầu Cố Vân Khê bỗng hiện lên một suy nghĩ: "Chẳng lẽ là…… đây là giờ thực hành sao?"

“Khụ khụ. "Triệu Thụy Kim ho khan hai tiếng, có một giáo viên thông minh tuyệt đỉnh thì cảm giác thế nào? Chính là cái gì cũng không gạt được ánh mắt của cô được. “Ngài cái gì cũng không cần quan tâm, để cho chúng tôi xử lý đi.”

Những học sinh này ở trong mắt Cố Vân Khê, chỉ là học sinh bình thường mà thôi, nhưng ở trong mắt người khác bọn họ chính là tinh anh trong quân ngàn chọn vạn tuyển mới có được một người, vì thế bọn họ ở tất cả các phương diện đều vô cùng nổi bật.

Cố Vân Khê liếc mắt nhìn bọn họ, khẽ thở dài nói: "Vào trước đi, đừng chặn ở cửa như vậy, sẽ thu hút sự sự chú ý của mọi người.”

Đội trưởng muốn ngăn cản bọn họ, nhưng Cố Vân Khê nói, những người này do cô đảm bảo, sẽ không có chuyện gì.

Được rồi, đội trưởng cũng không muốn xung đột với những tên quân nhân dũng mãnh này. Nhưng anh ta vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Vân Khê một cái, cô gái này thế mà lại là cô giáo của những người này sao?

Một đám người trẻ tuổi hăng hái bừng bừng đi vào tứ hợp viện, cười nói: “ Sư phụ, đây là nhà ngài sao?”

Khắp nơi là giăng đầy chữ hỉ cùng lụa đỏ, còn có đèn lồ ng màu đỏ, không khí có vẻ rất náo nhiệt.

“Trong nhà ngài có chuyện gì vui sao?”

“Mùng một tết là đám cưới của tôi.” Cố Vân Khê cất cao giọng hỏi: "Chị hai, kẹo cưới để ở đâu vậy?”

Cố Vân Thải yên lặng nhìn đám thanh niên rõ ràng không dễ chọc này, em gái cô rốt cuộc đang làm công việc gì vậy, không phải nói chỉ đang dạy học thôi sao?