Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 597




"Đây là nhân sinh đại sự, em cũng đừng có ngại phiền. Mọi việc bọn anh đều sẽ giúp em giải quyết, em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp là được." Cố Hải Triều bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: "Tề Thiệu, Tề Tĩnh hiện đang ở nhà bên cùng Tề lão gia đón tiếp khách sao?”
“Đúng vậy. A, anh nhỏ mấy giờ thì lên máy bay?”
“Hình như là bay lúc ba giờ, để anh đi đón.” Cố Hải Triều thu dọn một chút, rồi nói: “Tiểu Khê, em cứ đi nghỉ ngơi đi, đừng để mệt quá. A Thái, em ở nhà chờ người ta đưa đồ tới, anh còn đặt một lô đồ trang trí nữa.”
“Được rồi.”
Cố Vân Khê quả thật rất buồn ngủ, ngáp một cái, liền bị chị gái mình đẩy đi đến đông sương phòng chợp mắt một lát. Nhưng, cô chỉ vừa mới ngủ thôi, ở đây liền xảy ra sự kiện lớn.
“Em gái, mau tỉnh lại đi, đã xảy ra chuyện rồi.”
Cố Vân Khê mơ mơ màng màng hỏi, "Làm sao vậy?”
“Cảnh sát muốn lục soát nhà chúng ta.” Sắc mặt Cố Vân Thải cực kỳ kém.
Cố Vân Khê vừa nghe lời này, lập tức tỉnh táo lại.
Từng chữ cô đều biết, nhưng ngay khi nó được đặt cùng một chỗ thì cô lại không hiểu. “Tại sao?”
Cố Vân Thải lòng nóng như lửa đốt, nói: "Họ nói là quốc bảo Cố Cung bị trộm, dấu vết là chỉ đến nhà chúng ta.”
Cố Vân Khê:...
Còn có chuyện gì thái quá như thế này nữa sao?
Cố Vân Khê bò dậy, tiện tay vuốt vuốt tóc, nói: "Đi, chúng ta đi xem.”
Cửa lớn nửa khép nửa mở, mười mấy người cảnh sát thần sắc vô cùng nghiêm túc yêu cầu đi vào lục soát, nhưng bọn họ lại bị vệ sĩ trực tiếp ngăn ở cửa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.
Hai bên liên tục giằng co với nhau, không khí ở đây vô cùng căng thẳng.
“Các người cản trở người thi hành công vụ như vậy, chúng ta có quyền bắt tất cả các người đi về cục.”
Nhưng vệ sĩ của cô một bước cũng không nhường, nói: "Ở đây không có thứ các anh muốn tìm, mau di đi.”
Đội trưởng cảnh sát nghe vật tức giận: “Còn nói nhảm với bọn họ làm gì, xông vào đi.”
Nhưng vào lúc này, Cố Vân Khê đi ra, tức cười nói: "Xông vào? Các anh ở đơn vị nào?” Tầm mắt đội trưởng rơi vào trên mặt cô, có chút giật mình, không ngờ tuổi của cô trẻ lại còn trẻ như vậy, khí chất cũng quá mức xuất chúng, không giống như là phần tử phạm tội mà bọn họ đang điều tra.
Nhưng cũng khó mà nói được, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người được.
Sau đó, anh ta nhìn về phía vệ sĩ phía sau cô, trong lòng có chút là lạ. “Cô là ai?”
Cố Vân Khê tự giới thiệu, nói: "Tôi là chủ nhân của tòa nhà này, mời anh đưa lệnh khám sét trước đi.”
Có quỷ mới biết bọn họ có phải là đám giả mạo hay không, trước khi đại hôn lại xảy ra loại chuyện này, Cố Vân Khê cảm thấy có chút xui xẻo rồi nha.
Đội trưởng cảnh sát rất nhanh đã đưa giấy khám sét qua cho cô, Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, nhíu mày, nói: "Đặc công? đây là vụ án lớn cỡ nào, tôi có thể hỏi một chút quốc bảo bị trộm là cái gì không?"
Thấy cô bình tĩnh như thế, trong mắt đội trưởng hiện lên một tia trầm tư, cô gái quả nhiên là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Tình tiết vụ án không thể tiết lộ, xin các vị hãy phối hợp với chúng tôi phá án.”
Bọn họ nói chuyện không đầu không đuôi, Cố Vân Khê vô cùng mơ hồ, không hiểu gì: "Các người đây là chắc chắn đồ vật ở trong nhà của tôi sao?"
“Tình tiết vụ án liên quan......”
Cố Vân Khê khoát tay, nói: "Lại không thể tiết lộ chứ gì? Tôi cũng không muốn làm khó các người.” Nói xong, cô quay ra sau, phân phó: “Chị Triệu, gọi điện thoại cho cơ quan có liên quan, nói em bị hãm hại, có người muốn đẩy em vào chỗ chết, xin chỉ thị của cấp trên.”
“Vâng.”
Một người cảnh sát trẻ tuổi tính tình nôn nóng, không kiềm được vô cùng tức giận, nói: "Có cái gì mà hãm hại chứ? Cô đừng có kiếm cớ, nếu cô vẫn không tránh ra, chúng tôi sẽ xông vào..."
Đám vệ sĩ đều bảo vệ bốn phía Cố Vân Khê, nói: "Tôi xem ai dám?”
Cố Vân Khê cũng không muốn phát sinh xung đột, đều là người một nhà, làm lớn chuyện cũng không có ý nghĩa gì. “Mọi người cứ bình tĩnh đi, chỉ cần chờ năm phút là được rồi.”
Người trẻ tuổi kia lớn tiếng ồn ào, nói: "Đội trưởng, cô ta đây rõ ràng là muốn kéo dài thời gian......”
"Năm phút thôi mà, sợ cái gì chứ?" Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Tôi đây là vì tốt cho các người. Dù sao ở đây, cũng có rất nhiều thứ các người không thể chạm vào."
Trong lời nói của cô có rất nhiều hàm ý, trong mắt đội trưởng lúc này bỗng hiện lên một tia trầm tư, anh ta nói: "Vậy chờ năm phút đi."
Ba phút sau, chuông điện thoại liền vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía điện thoại trong tay đội trưởng.
Cố Vân Khê nhắc nhở, nói: "Nghe điện thoại đi, hẳn là cấp trên của các anh gọi đó.”
Đội trưởng nhìn cô một cái thật sâu, anh ta càng khẳng định cô không đúng là đơn giản.