Cố Vân Khê khẽ gật đầu, liên tiếp nói ra một chuỗi dài tên các loại sách.
Học sinh nghe xong đầu không phình to lên: "Cái đó... ngài có thể viết tên sách lên bảng không? Chúng tôi không nhớ nhiều như vậy được.”
Mẹ ơi, cái cảm giác thiếu năng lực này của mình, thật là mất mặt.
Cố Vân Khê im lặng nhìn bọn họ, sau đó thở dài một hơi, cầm phấn viết lên, các chữ viết tiếng Anh lưu loát xinh đẹp lần lượt hiện ra.
Các học sinh vội vàng ghi chép lại, sau đó lại có người yếu ớt hỏi: "Đều là sách tiếng Anh sao?"
Cố Vân Khê dạy học tới trưa, tổng cộng là bốn tiếng đồng hồ, cách một tiếng sẽ nghỉ ngơi một lần, mỗi lần mười lăm phút. Trong khoảng thời gian này tinh thần tập mọi người đều tập trung cao độ nên rất nhanh đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Khóa học này có phải sắp xếp không hợp lý rồi hay không? Mỗi ngày phải học đến bốn giờ, mỗi khi ngẫm lại cô liền cảm thấy đau đầu. Thôi, cô phải sửa lại một chút.
"Tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách gốc trước, các phiên bản dịch thường có một chút sai sót, không thể được như nguyên bản, hơn nữa một số logic trong bản dịch còn có vấn đề."
Vài học sinh đau đầu không thôi: "Nhưng mà, tiếng Anh của tôi lại không tốt như vậy.”
Tiêu chuẩn trúng tuyển của nhóm sinh viên này là, có cơ sở máy tính, biết một chút tiếng Anh, đầu óc linh hoạt, học nhanh, ý thức thân thủ nội quy cũng phải tốt. Bọn họ đều là từ các quân khu đề cử hoặc là trải qua rất nhiều kì thi tại học viện để chọn lựa ra.
Chỉ là hai thứ trước đã loại bỏ 90% người, bọn họ quả thật ‘trăm ngàn vạn tuyển’ mới được đi.
Vẻ mặt Cố Vân Khê cực kỳ bình thản, nói: "Đó là vấn đề của anh, tôi không phụ trách dạy tiếng Anh.”
Viện trưởng vẫy tay với cô: "Tiểu Tịch, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Cố Vân Khê xách ba lô đi ra ngoài, khẽ nói với ông: "Đây là công việc của tôi, không vất vả. Chỉ là... những sinh viên này hình như có chút ngốc, thật sự là nhóm người ưu tú nhất của mọi người sao?"
Các học sinh:...Ngài đây là nói tiếng người sao? Cố Vân Khê chỉ dạy nửa ngày, thời gian còn lại của buổi chiều là bọn họ tự học các thao tác thực hành.
Cơm nước xong xuôi, khi cô chuẩn bị quay về văn phòng xử lý một chút chuyện, thì có một bóng người ngăn cản đường đi của cô.
“Có việc gì sao?”
Triệu Kim Thụy vẻ mặt thành khẩn, nói: "Cô giáo Tịch, tôi đặc biệt xin lỗi ngài, lần trước là do chúng tôi không đúng, sau này tôi sẽ nghiêm khắc quản giáo người nhà của mình, mong ngài bỏ qua cho.”
Cố Vân Khê đối với hắn cũng không có ác cảm gì, nếu đúng theo cốt truyện thì sau khi em trai ruột của mình xảy ra chuyện, hắn đã chủ động xin đi g.i.ế.c giặc, chấp hành nhiệm vụ bí mật nguy hiểm nhất, vừa đi liền không có cơ hội trở về, chôn thây nơi tha hương, người nhà hắn thay mặt hắn nhận lấy huân chương danh dự do chính phủ cấp.
Dù sao, Bộ đội lưu truyền một câu, tam đẳng công đứng lấy, nhị đẳng công nằm lấy, nhất đẳng công người nhà lấy.
Hắn dùng m.á.u tươi cùng tính mạng của mình để rửa sạch nỗi nhục của Triệu gia. Hắn là một anh hùng, điểm này không hề nghi ngờ, đáng tiếc đây lại là một người anh hùng có đôi chân bị vướng vào chữ tình.
“Được, tôi biết rồi.”
Triệu Kim Thụy cẩn thận hỏi: "Cô giáo Tịch, tôi có thể hỏi một chút, vì sao ngài lại bảo đừng để cho em trai tôi đi ra ngoài không?”
Cố Vân Khê hơi trầm ngâm: “Dù sao cũng có mấy lời khó nói, nhưng nếu tôi là anh, trước hết đánh gãy chân anh ta, không cho anh ta bước ra khỏi phòng mình dù một bước.” Như vậy thì anh ta cũng sẽ không ra khỏi cửa được.
Bỏ lại những lời này, cô nghênh ngang rời đi. . Truyện Việt Nam
Đồng tử Triệu Kim Thụy chấn động, sự tình nghiêm trọng như vậy sao? Cô đây là dọa hắn hay nói thật vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không phân biệt rõ.
Cố Vân Khê có văn phòng riêng, cô bố trí lại một lần nữa, ngoại trừ bàn học và giá sách thật to, cô còn mua thêm một chiếc sô pha gấp mềm mại, buổi trưa có thể kéo ra nghỉ ngơi một lát. Cô còn đặt làm một tách trà nhỏ rất đặc sắc, thêm vào trong đó vài cây xanh để tô điểm không gian này thêm có sức sống một chút.
Cô hôm nay xác định là không có thời gian để nghỉ ngơi, vì vậy hiện tại cô đem số tư liệu này in ra cho học sinh một phần, cho các vị đại lão thêm một phần. Ai bảo bọn họ đều những người cô không thể đắc tội được a.
Cô mở máy tính ra nhìn vài lần, mạng nội bộ này đã được gia cố phòng hộ, hiện tại hẳn là rất cố định. Nhưng cô lại không an tâm, vì thế cô lại cho nó thêm một đạo phòng tuyến, một khi có người cố gắng công kích, sẽ b.ắ.n ngược trở về, một đợt virus cũng theo con đường đó b.ắ.n ngược lại máy tính của ‘tin tặc’, đem máy tính của đối phương hack đi.