Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 574




Cố Vân Khê ngoan ngoãn đưa tay phải qua, Hoắc lão bắt mạch cho cô, một lát sau, ông cười nói: "Đổi tay trái.”
Tay phải đổi tay trái, khám nửa ngày, Hoắc lão hơi nhíu mày.
Tề Thiệu ở một bên trong lòng run sợ, vội nói: "Thế nào?”
Hắn khi vừa gặp mặt cũng được ông bắt mạch cho, nhưng hắn vẫn còn trẻ, nên không có bệnh nặng gì. Nhưng, Tiểu Khê trời sinh yếu ớt, lại thêm áp lực học tập lại lớn, suốt ngày không ngừng đấu trí đấu dũng với người khác, vì thế khi thấy ông như vậy, tinh thần của hắn không khỏi khẩn trương cao độ.
Hoắc lão gia không tiếng động khẽ thở dài một hơi, đứa nhỏ này quá liều mạng.
"Can khí tích tụ, liên lụy đến tinh thần. Cháu đây là quá mệt mỏi, phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Hiện tại ông sẽ cho người kê một thiếp thuốc điều trị một đoạn thời gian ngắn, lại cho cháu thêm mấy trương thuốc bỗ dưỡng chức năng, quan trọng nhất là, cháu không thể tiếp tục thức đêm."
Mỗi lần bắt mạch cho cô, cô đều có tật xấu nhỏ như vậy, thật làm cho người ta lo lắng không thôi.
“Cháu biết rồi.”
Hoắc lão gia kê đơn thuốc, Hoắc Vân Sơn liền tiến lên nhận. "Để cháu.”
Cố Vân Khê cũng mặc kệ, dù sao cô chỉ phụ trách ăn là được.
“Minh Duyệt rất tốt, cháu vốn muốn cô ấy cùng cháu về nước, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, còn muốn học lên thạc sĩ. Hết cách rồi, dù sao cháu cũng đã nhờ thầy cháu chiếu cố cô ấy nhiều hơn. Ông xem, đây là mấy tấm ảnh của cô ấy.”
Cô đã tặng một tòa nhà nhỏ cho giáo sư Miller, Hoắc Minh Duyệt lại mua nhà bên cạnh cô, nên hai người đã trở thành hàng xóm với nhau, cô nhờ thầy ấy chiếu cố cô ấy một chút cũng là điều đương nhiên. Mà, Tiểu Bát của Mạc gia hiện tại cũng đã hoàn thành việc học ở thủ đô, thi đậu vào học viện thương mại của Harvard.
Vì thế, hai cô gái ở nước ngoài cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Về phần anh trai cô, còn mấy tháng nữa là có thể về nước rồi.
Hoắc lão gia lật xem ảnh chụp, nhìn cháu gái mình yêu thương nhất tươi cười sáng lạn, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Thật tốt, như thế mới đúng với tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Khê."
Ông vĩnh viễn không bao giờ quên được bộ dáng lúc cháu gái mình còn tự bế kia, Khi đó, con bé còn không thể cùng người ngoài trao đổi, mà hôm nay con bé lại như hướng dương đón mặt trời, ở một ngôi trường danh giá bậc nhất thế giới để đọc sách, nụ cười của con bé lại vô cùng xinh đẹp. Ông cuối cùng cũng không làm thất vọng với nguyện vọng của con trai và con dâu đã mất sớm của mình. Cố Vân Khê khẽ cười nói: "Đều là người trong nhà, Minh Duyệt chính là em gái cháu.”
“Đúng đúng, là người một nhà.” Hoắc lão gia nhịn không được cười theo.
Cố Vân Khê nhớ tới một chuyện, bảo chị Triệu cầm vali da nhỏ tới, cười nói: "Ông ngoại, đây là quà cháu tặng ông, ông xem có thích không?"
Là sách cổ Trung y, một chồng thật dày, ước chừng có hai mươi mấy quyển.
Thậm chí có những phiên bản chép tay đặc biệt trân quý, trong đó có một số mà Hoắc lão gia còn chưa từng được thấy qua. Ông như lấy được trân bảo, vui mừng không thôi.
“Đây là "Ngoại đài bí yếu" và "Chuẩn bị thiên kim yếu phương" phiên bản Nam Tống sao? Cháu lấy ở đâu ra vậy?”
Trên thị trường đã không còn phiên bản Nguyên Tống, chỉ có thời Minh Thanh.
Gía trị của những loại sách y Trung Y này là xem ở triều đại ban hành ra nó, càng là triều đại phía trước, càng có giá trị hơn.
Ông nhịn không được lật vài trang, phát hiện có mấy chỗ không giống với phiên bản Minh Thanh, không khỏi kích động đến muốn đứng lên.
Cái này ông phải nghiên cứu kỹ một chút.
"Cháu bảo người ta đi thăm dò xung quanh một chuyến, vì thế mới biết sách cổ bản thời Tống Nguyên phần lớn đều ở Nhật Bản. Cháu thừa dịp kinh tế bản R sụp đổ thì mua một chút." Cố Vân Khê biết giá trị của những quyển sách y này, đáng tiếc, những người của thời đại này lại không ý thức được chỗ trân quý của chúng.
Bởi vì nguyên nhân lịch sử mà rất nhiều thứ đều đã bị thất truyền, rất nhiều sách cổ Đông y quý giá đều bị bán ra nước ngoài hết, ngay cả các viện bảo tàng lớn ở đó cũng đều có sưu tầm liên quan nhưng nước họ lại không tìm thấy được. Điểm này thật làm cho người ta tức giận.
Lại nói mấy năm gần đây, các nhà sưu tầm nước ngoài nhao nhao xông vào nước bọn họ cầu mua, cũng vì thế mà rất nhiều sách cổ cùng cổ vật lưu truyền trong dân gian cứ như vậy mà chảy ra nước ngoài.
Trung y bị suy thoái ở Trung Quốc, nhưng, ở nước ngoài lại rất được coi trọng.
Cô không thay đổi được đại thế, nhưng cô cũng hy vọng có thể thông qua một chút sức lực nhỏ bé của mình, bảo tồn được nền giá trị văn hóa này.
Chỉ cần có những y thư này, truyền thống Đông y của nước cô sẽ vĩnh viễn không đoạn tuyệt.
Toàn bộ tinh thần của Hoắc lão gia đều đặt ở trên sách y, ông nhìn chúng không chớp mắt, yêu thích đến không nỡ buông tay.
“Di, đây là phương pháp châm cứu của thời Đường sao?”