Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 573




"Lao động và nghỉ ngơi kết hợp, hiệu suất cao hơn, thỉnh thoảng cô còn có thể đi ra ngoài chơi để thay đổi hoàn cảnh, như thế còn có thể có thêm nhiều linh cảm hơn." Cố Vân Khê vẫn muốn vì lợi ích bản thân mình mà tranh thủ một chút, cô không cần thanh danh, cũng không quan tâm đ ến tiền tài, nếu họ muốn cô vẫn có thể đem toàn bộ gia sản của mình quyên góp. Nhưng nếu hiện tại họ lại muốn để cô hy sinh tất cả, kể cả tiền tài lẫn cuộc sống riêng tự thì thật sự là quá làm khó cô.

“Trong tay tôi còn có một quỹ tín thác Mạc thị, không thể ném hết cho Tề Thiệu được. Nếu không, tôi dùng hai thân phận khác nhau, ngài thấy thế nào? Một cái tôi có thể dùng với bên ngoài, một cái tôi dùng ở bên trong? Gián điệp cũng thể nắm hết mọi thông tin của tôi được.”

Lãnh đạo:...

Ông ấy bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứa nhỏ này quá thông minh, quá có chủ kiến, không giống với phần tử trí thức yêu nước truyền thống khác.

Không chỉ năng lực khoa học kỹ thuật của cô rất mạnh, mà ngay cả ở phương diện tài chính tựa hồ nó cũng là thế mạnh của cô. Tầm nhìn của cô đối với thời đại này quả thật là xa hơn người khác rất nhiều. Cô cũng rất phù hợp với vị trí ‘chiến lược gia’, chứ không riêng gì hai lĩnh vực kia.

Ông ấy trước giờ đều rất bao dung đối với những tài năng khan hiếm như thế này. “Khi còn đi học cô không có thời gian nghỉ ngơi nhiều sao?”

Cố Vân Khê cười híp mắt nói. "Cho nên hiện tại rất hối hận đây.”

Lãnh đạo xoa xoa mi tâm, nói: "Cô và Tề Thiệu là sao?”

Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt. “Không phải ngài đều biết rồi sao? Chúng tôi yêu nhau đã được vài năm rồi, bây giờ cũng đã tính đến chuyện kết hôn. Theo quan điểm của chúng tôi, trước lập gia đình sau lập nghiệp, làm như vậy thì tất cả mọi người đều có thể an tâm hơn.”

Kết hôn là chuyện sớm muộn, kết hôn muộn không bằng kết hôn sớm đi.

Tay lãnh đạo gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói: "Tề Thiệu là nhân tài tài chính hiếm thấy, tôi rất xem trọng việc cậu ta có thể kiếm được tiền trên thị trường tài chính quốc tế mấy năm qua.”

Cố Vân Khê theo bản năng gật đầu, kiếm tiền của người nước ngoài đúng thật là rất sảng khoái.

“Ngài định để anh ấy ra nước ngoài phát triển sao? Vậy thì nước Mỹ khẳng định là không được rồi.”

Lãnh đạo thấy cô còn chưa kịp phản ứng, nhịn không được khẽ nói: "Nếu là như vậy thì khi hai người kết hôn, không phải sẽ ở riêng hai nơi sao?”

Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, cô cũng không suy nghĩ xa như vậy.

“Thị trường quốc tế rất lớn, lớn hơn trong nước, trong nước không phải không thể kiếm tiền được, mà là......”

Không đúng, cô và Tề Thiệu đã nói rồi, muốn cùng nhau dốc sức làm việc trong nước. Nhưng ý của lãnh đạo, không phải là như vậy sao? "Mấy năm nay mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh ấy vẫn luôn làm bạn bên cạnh tôi, không rời không bỏ..."

Lãnh đạo đột nhiên cười, nói: "Thậm chí còn vì cô mà cậu ta đã không kìn được tức giận tàn sát cả thị trường tài chính nước Mỹ…”

Cố Vân Khê:...... Xấu hổ đến mức móc tường mà chui vào đó.

Cô lớn tiếng phủ nhận, nói: "Đây đều là lời đồn! Người khôn ngoan sẽ không tin những chuyện này.”

Lãnh đạo cười lớn tiếng hơn.

Trên đường trở về, Hoắc Vân Sơn nhìn cô vài lần, thật sự nhịn không được, hỏi: "Không thuận lợi sao?”

“Cũng tạm được. "Cố Vân Khê cũng không nói thêm gì. "Tiếp theo em sẽ phải bế quan một tháng, anh mau chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho em đi.”

Hoắc Vân Sơn cũng biết tính cô, nên chỉ cười nói: "Mỗi ngày em muốn ăn gì, cứ gọi món đi, anh sẽ cho người làm cho em.”

Cố Vân Khê đến giờ vẫn chưa hiểu được một chuyện, không có cách nào khác đành hỏi anh. “Dù sao thì anh cũng đã là thượng tá rồi, sao còn phải đích thân làm loại chuyện này chứ?"

Cái này có chút không khoa học nha.

“Em vẫn là người anh giới thiệu, chúng ta lại có quen biết, trong cơ sở này thì em cũng chỉ tín nhiệm với mỗi anh. "Hoắc Vân Sơn sờ sờ đầu cô, trong mắt có ý cười, nói: “Bây giờ em đã biết mình quan trọng thế nào rồi chứ? Cấp trên gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào em.”

Cô vừa về nước đã bị bọn họ trực tiếp mang về thủ đô, nhiêu đó cũng có thể thấy được cấp trên coi trọng cô đến mức nào.

Cố Vân Khê vì thế cũng cảm thấy lá gan mình như lớn hơn. "Được rồi.”

Trở lại khách sạn, Cố Vân Khê thấy được một người mà cô không thể nào ngờ tới được. "Tiểu Khê, về rồi sao?”

Lão giả tóc hoa râm cứ như vậy ngồi ở trên sô pha trong phòng, vẻ mặt từ ái, giống như xuyên qua thời gian về lúc cô mới gặp ông lần đầu tiên.

Cố Vân Khê vui vẻ vội chạy tới, cười nói: "Ông ngoại, sao ông lại tới đây?”

Hoắc lão gia âm thầm đánh giá tiểu cô nương sáu năm không gặp này. Hiện tại cô đã rút đi vẻ ngây ngô cùng tính tình trẻ con, bộ dáng trông càng thành thục và ổn trọng hơn.

Ông vô cùng vui vẻ, trỏ về là tốt rồi. “Đến đây xem, đưa tay ra."