Còn có ẩn tình như vậy? Cố Vân Khê nghe đến không khỏi trợn mắt, há mồm.
Đại sư huynh khẽ thở dài một hơi, nói: "Lần trước hắn có tới căn cứ kiểm tra, hắn cùng với tôi và Cố Vân Khê có chút mâu thuẫn. Sau đó hắn bị chúng ta chọc cho tức giận rồi bỏ đi, đoán chừng vì vậy mới ghi hận trong lòng.”
Giáo sư Miller xoa xoa mi tâm, đây rốt cuộc là chuyện vớ vẩn gì vậy.
Tề Thiệu trấn an bạn gái, nói: "Tiểu Khê, anh trai em và Hoắc Minh Duyệt đều gọi điện thoại tới, anh đã báo bình an cho bọn họ.”
Cố Vân Khê đã đi xong bước khó khăn nhất, chuyện còn lại đều sẽ giao cho Tề Thiệu làm. "Được, anh cứ quyết định đi.”
Lúc này, bên ngoài đã rối loạn, trên internet nổ tung.
“Cách đây không lâu, rất nhiều hội viên đăng ký hòm thư đã nhận được một phần email, tiêu đề là tín hiệu cầu cứu khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi giật mình, SOS đỏ tươi. Mở email ra xem, là một đoạn ghi âm, vô cùng vô liêm sỉ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.”
“Cục đặc vụ ZQ cư nhiên lại càn rỡ như thế, tay cầm quyền lợi thì muốn làm gì là làm sao? Một tay che trời, đúng là quá khi người.”
“Chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy.”
Đầu tiên nổ tung chính là sân trường đại học, tuổi xấp xỉ có thể cảm động lây nhất, sinh viên trẻ tuổi khí thịnh tự nhiên thay vào thân phận sinh viên đại học danh tiếng bị hãm hại, nhất thời tức giận nổ tung.
“Sinh viên đại học có nhiều tiền thì có thể tùy tiện cáo buộc tội danh sao? Đây rõ ràng là cướp đoạt giữa ban ngày mà?”
“Tài sản cá nhân ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm, chẳng lẽ đây chỉ là nói đùa mà thôi?”
“Lần này cũng không phân biệt chủng tộc cùng màu da quốc tịch, mà là làm quần thể sinh viên, kiên quyết phản kháng hành vi ác liệt này.”
“Nếu để cho ác nhân thực hiện được, người gặp tai ương kế tiếp chính là mình.”
“Hôm nay không đứng ra, ngày mai ai còn có thể giúp mọi người nữa chứ?”
“Kháng nghị, phải kháng nghị!”
MIT, trường cũ, là người đầu tiên lên án vụ việc và yêu cầu phía cơ quan có thẩm quyền đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Các trường học khác cũng nhao nhao đứng ra ủng hộ, hình thành một làn sóng dư luận vô cùng lớn.
Sự kiện này đi kèm với cường quyền, bắt nạt, vấn đề nhân quyền, nhanh chóng trở thành tiêu điểm tranh luận sôi nổi trên toàn thế giới.
Và Cục ZQ đã phải gánh chịu hậu quả nặng nề và trở thành mục tiêu cho các mũi tên công kích. Thậm chí công chúng còn đang nghi ngờ cục ZQ chính là kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc.
Cục ZQ:... Bọn họ nhiều lần giải thích, nói là do nhân viên chưa chính thức của cục- Ian làm, tất cả đều không liên quan đến bọn họ.
Nhưng sau đó, mỗi ngày một cái tên mới được đưa ra ánh sáng, đó là đồng nghiệp của Ian, đặc vụ của Cục ZQ.
Mỗi lần lộ ra ánh sáng, mọi người lại càng thêm phẫn nộ, giải thích cái rắm a, tất cả đều là chính các người làm.
Lần này, ngay cả tỷ phú có quyền thế cũng ngồi không yên, nhao nhao tạo áp lực cho các cơ quan liên quan, bắt họ phải hung hăng g.i.ế.c c.h.ế.t luồng sóng dữ bất lương này, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Bọn họ làm như thế mục đích là không muốn mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Các cơ quan hữu quan nhận được vô số điện thoại khiếu nại, Đại sứ nước HT cũng đích thân gọi điện thoại, yêu cầu cho họ một lời giải thích.
Có thể nói, dư luận trong và ngoài nước sôi trào, phần lớn đều đứng về phía Cố Vân Khê.
Phía trên cưỡng chế cục ZQ phải giải quyết vụ việc này, cục trưởng ZQ dưới áp lực nặng nề khiến cho tóc đều muốn bạc trắng, nói: “Hiện giờ, chỉ có một biện pháp, để cho đương sự ra mặt giúp chúng ta nói chuyện."
Chỉ có như vậy, họ mới có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn trước mắt này.
Cấp dưới có vẻ khó xử, nói: "Chúng ta ngay cả mặt cũng không thấy được.”
“Cho nên, tôi mới để cho các người nghĩ biện pháp, mau đi đi.”
Cố Vân Khê đã ngồi máy bay tư nhân trở về tòa nhà nhỏ gần MIT của mình, đây là bất động sản Tề Thiệu mua cho cô.
Cửa lớn đóng chặt, vệ sĩ đứng khắp cả ba tần nhà, biện pháp an ninh ở đây cũng cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường sẽ không vào được.
Mưa tí tách rơi xuống, sương mù mù mịt.
Cố Vân Khê lười biếng ngồi ở ban công lầu hai thưởng thức cảnh mưa. Tí tách! Tí tách!
Cô nhìn thấy mấy chiếc xe hơi đỗ ở cửa lớn, có một người áo đen ngồi bên trong.
Cô nhíu mày, "Thầy xem, những người này đều là người đến giám sát em sao?”
Cô muốn xin làm thủ tục xuất cảnh, nhưng lại bị trả trở về, họ lấy lý do tình hình phức tạp, trước mắt cô tạm thời không về nước được.
Cô cũng không sốt ruột, những chuyện nên nói đều phải nói, cô phải vạch trần chuyện này, để cho tất cả mọi người đều thấy được bộ mặt thật của một số người.
Giáo sư Miller cũng nhìn thấy, nhưng ông cũng chỉ có thể khẽ thở dài.
Thế cục này rối tinh rối mù, ông đến giờ vẫn không hiểu mọi chuyện sao lại thành ra thế này.