“Đã chết, đừng sợ, hắn sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương đến em nữa.”
Chuyện này đúng là thật tiện nghi cho tên khốn kia, cho dù c.h.ế.t một trăm mạng cũng không đáng mà.
Cố Vân Khê chỉ cảm thấy cả người vô lực, đặc biệt không thoải mái. "Em lạnh.”
Tề Thiệu nhanh chóng cho người ôm lấy một cái chăn đắp lên trên, mình bò lên giường cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào trong ngực, nói: "Đã khá hơn chút nào chưa?”
Cả đêm, Cố Vân Khê lúc thì cảm thấy lạnh, lúc lại cảm thấy nóng, lúc lại cảm thấy rất khát, cả người mơ mơ màng màng lăn qua lăn lại.
Cô từ trước đến nay thể chất vô cùng yếu, bình thường phải đặc biệt chăm sóc tỉ mỉ, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh.
Tề Thiệu chiếu cố cô cả đêm, còn cho người canh giữ ở cửa phòng bệnh, không cho ai vào trong đây, ngay cả Hugo cũng bị ngăn lại, không cho vào.
Mặc dù biết đây là giận chó đánh mèo. Nhưng cho dù hiện tại trời có sập xuống, thì cũng phải làm cho cô khỏi bệnh rồi mới tính sau.
Chờ giáo sư Miller và đại sư huynh chạy tới, Cố Vân Khê đã hạ sốt, tuy nhiên thần sắc vẫn có chút mệt mỏi.
Giáo sư Miller nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của học trò, đau lòng không thôi. Ông nhịn không được tức giận mắng chửi Ian một phen, cho dù có c.h.ế.t cũng chưa hết tội.
“Không sao chứ?”
Cố Vân Khê nâng khuôn mặt to bằng bàn tay lên, đáng thương nói: "Thầy, em sợ, em muốn về nước.”
Giáo sư Miller nghe vậy có chút sửng sốt, đây là bị chuyện này dọa cho sợ hãi thật rồi sao? “Bây giờ liền trở về sao? Em còn chưa tốt nghiệp….”
Cố Vân Khê khẽ cắn môi, vẻ mặt sợ hãi, nói: "Đây là một băng nhóm hợp tác gây án với nhau, em sợ sẽ bị trả thù.”
Giáo sư Miller cùng đại sư huynh nghe vậy liền biến sắc, nói: "Em xác định?”
Cố Vân Khê yếu ớt hỏi ông: "Chỉ là một người đặc vụ nhỏ bé ở cục ZQ thì làm sao có thể dám làm như vậy? Hắn ta có năng lực lớn đến như vậy sao? Lại nói, hắn theo dõi em bằng cách nào chứ?"
Liên tiếp ba câu hỏi, làm cho trong lòng mấy người ở đây không khỏi sinh ra bất an.
Giáo sư Miller chú ý thấy cô muốn nói lại thôi, trong lòng khẽ động, vội nói: "Em có hoài nghi đối tượng nào không?”
Cố Vân Khê chần chờ nửa ngày, dưới sự thúc giục không ngừng của giáo sư Miller, mới lắp bắp nói: "Có khả năng nào, phía sau màn là cục ZQ không?"
Giáo sư Miller chấn động, "Không đến mức đó chứ......” Cố Vân Khê rầu rĩ lo lắng, nói: "Cũng đúng, bọn họ đốt lửa khắp nơi trên toàn thế giới, cần rất nhiều tiền để hoạt động, Nếu bọn họ muốn nhổ lông cừu của một ai đó thì cũng rất bình thường. Thầy cứ xem em là tuổi còn nhỏ nên suy nghĩ lung tung đi."
Cái này, Miller giáo sư cũng không xác định. Vì dù sao cục ZQ làm việc từ trước đến nay không kiêng nể gì, bọn họ lại không thể nói đạo đức quân thường với bọn họ.
Nếu đã là như vậy, thì Cố Vân Khê tuyệt đối không thể ở lại nước Mỹ được nữa.
Ông nhìn về phía hai học trò của mình, nói: "Bên kia của các người có tin tức gì sao?”
Ngũ sư huynh tâm tình không ổn định, chỉ ngơ ngác ngồi đó, không có phản ứng gì.
Cho dù ai gan dạ như thế nào, nhưng khi trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, đều sẽ bị đả kích rất lớn.
Đại sư huynh nhíu mày, nói: "Không có, em cảm thấy khả năng này không lớn lắm. Bọn họ là cấp trên, hẳn là không thiếu tiền, hơn nữa đó là tính kỷ luật ở đó rất nghiêm ngặt, sẽ không có khả năng xằng bậy..."
Tiếng chuông điện thoại di động của Tề Thiệu lúc này bất ngờ vang lên, hắn cũng không tránh người khác, trực tiếp tiếp máy. Sau khi nghe bên kia nói gì đó, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống: "Tra ra rồi?”
Sau khi sự việc xảy ra, hắn trước tiên vận dụng tất cả nhân mạch, tra rõ việc này, cũng tạo áp lực với các bộ phận có liên quan.
“Tra được cái gì? Nói mau lên.”
Tề Thiệu nắm chặt di động, thần sắc phức tạp nhìn phía trước mấy người kia, nói: "Các người có biết thượng tá Robert là ai không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của vị sư huynh bỗng đại biến, Cố Vân Khê cũng ngây ngẩn cả người, nói: "Biết, em đã đắc tội với hắn.”
Nguyên lai không phải trung tâm hàng không vũ trụ nội bộ tố cáo, vậy cô cũng không cần nhọc lòng đem nồi quăng cho cục ZQ rồi.
“Hai tháng trước, Ian và mấy đồng nghiệp thường xuyên tiếp xúc với đại tá Robert." Tề Thiệu mặt trầm như nước, khiến người ta không khỏi đáng sợ.
"Mặc dù không có bằng chứng xác thực, nhưng người của tôi có dấu vết để lần theo.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khó coi, nhịn không được chửi ầm lên.
“Con chó kia quả là lòng dạ hẹp hòi, công báo tư thù.”
“Hẳn là tôi đã gây ra phiền toái cho em. Người này cùng với tôi trước đây có chút xích mích với nhau. "Ngũ sư huynh tâm tình đặc biệt kém.
Giáo sư Miller lúc này mới ý thức được cái gì đó, vội nói: "Các người đều biết sao?”
Ngũ sư huynh sắc mặt phiếm xanh, vẻ mặt áy náy nhìn Cố Vân Khê. "Đúng vậy, thời đại học chúng ta có ân oán. Bạn gái cũ của hắn ta sau khi chia tay với hắn ta thì đã ở cùng một chỗ với tôi. Vì thế hắn luôn cho rằng tôi xen ngang vào chuyện tình của hắn nên liền hận tôi, thậm chí mỗi lần tôi kết giao một người bạn gái mới, hắn ta liền sẽ nghĩ mọi biện pháp cướp đi.”