Cố Vân Thải sờ sờ đầu em trai, có chút đau lòng, nói: "Ngày mai chị đi xem có thể mua được rượu ngâm hay không, mua được sẽ làm cho em ăn.”
Rượu ngâm đều là tự mình làm, lấy ra bán không nhiều lắm.
Đôi mắt Cố Hải Ba sáng lên, "Nhà bà Diệp có!”
Bà Diệp làm rượu ngon, mùa đông hàng năm đều làm một chậu.
Cố Vân Thải dở khóc dở cười, tên này tâm cũng quá nóng nảy đi, "Được, chị đi xin một chén, bữa sáng ngày mai ăn trứng ngâm rượu.”
Cố Hải Ba lớn tiếng hoan hô nhảy nhót, cả người cực kỳ hoạt bát, hoàn toàn không có u ám như lúc trước.
Cố Vân Khê bắt đầu tận tay dạy học, đặc biệt có kiên nhẫn, một lần không được, lại dạy thêm một lần nữa.
Cô phát hiện, anh nhỏ học nhanh nhất, anh cả xếp thứ hai, chị gái ở phương diện này hình như không có thiên phú gì, kỹ năng của cô chính là tài nấu ăn.
Nhưng, giai đoạn khởi đầu này mọi người cùng nhau làm, mới có cảm giác tham dự, không có cảm giác bị cả nhà bài xích ở bên ngoài.
Cô áp dụng phương thức thao tác dây chuyền sản xuất, mỗi người phụ trách một phần, cứ như vậy, chỉ cần học được một phần của mình là được, hiệu suất liền tăng lên.
Cô phụ trách mua sắm và kiểm soát chất lượng, nghiêm ngặt kiểm soát nguồn gốc.
Còn phải phụ trách kiểm tra chất lượng, đến khấu cuối cùng, chất lượng mới là sức sống của sản phẩm.
"Anh cả, em kỳ vọng vào anh nhất, mỗi một bước anh đều phải học được, nhất là mấu chốt gia tăng khí, anh phải nắm giữ ở trong tay mình, chúng ta đều phải đi học, thời gian không có dư thừa như vậy."
Cô cũng không có ý định đem tinh lực của mình hao tổn ở chỗ này, khối này sớm muộn cũng phải giao cho anh cả.
Về phần chị hai cùng anh nhỏ, đều đang đi học, lên đại học mới là chính đạo, thời gian sau giờ học có thể làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Trách nhiệm của Cố Hải Triều rất nặng nề, anh vẫn việc chăm sóc em trai em gái là trách nhiệm của mình: “Được, anh sẽ cố gắng, nhưng anh sợ không học được.”
Cố Vân Khê đã nhìn ra, tay Cố Hải Triều rất khéo, nhưng có thể là do hoàn cảnh trưởng thành, anh không có lòng tự tin, tự ti lại mẫn cảm.
“Danh sư xuất cao đồ, em là danh sư nha, cho nên anh nhất định có thể làm được.”
Cố Hải Triều tỏ vẻ ăn một miếng này, càng dụng tâm học tập.
Đêm đó, Cố Vân Khê vừa dạy học vừa làm mười cái ăng ten Teletubbies, chịu đựng đến mười hai giờ thì buồn ngủ không chịu được mới đi ngủ.
Chờ cô đi ngủ, ba anh chị còn chưa ngủ, còn đang thảo luận học tập lẫn nhau. Tất cả mọi người tràn đầy động lực, hận không thể làm một vố lớn. Cố Vân Khê cũng không biết bọn họ thức đến mấy giờ, chờ sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần của anh chị đều không tốt.
Nhưng, mọi người ăn trứng ngâm rượu, chua chua ngọt ngọt, ăn vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay là ngày báo danh, Cố Vân Khê khéo léo từ chối ý tốt của anh cả muốn đưa bọn họ đi học, mà quyết để cho anh ngủ một giấc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Lã Tinh, "A Thải, xong chưa?”
Cố Vân Thải một tay kéo em gái, một tay dắt em trai ra cửa, "Đến đây.”
Ba anh em Cố Như bên cạnh cũng đi ra, chỉ là vẻ mặt nhăn nhúm, ánh mắt nhìn anh em Cố Vân Khê có chút không đúng.
Nhưng ai quan tâm chứ?
Trẻ con trong sân đều học cùng một trường, tiểu học trung học gần đó, kết bạn mà đi, người lớn cũng rất yên tâm.
Vào trường học, dựa theo quy trình báo danh lĩnh sách, Cố Vân Khê liền tìm cớ đánh đến văn phòng hiệu trưởng.
“Cộc cộc.”
“Vào đi.” Hiệu trưởng Trương đeo kính tiện tay đặt quyển sách tiếng Anh trong tay xuống, “Em là?”
Cố Vân Khê tự giới thiệu, "Hiệu trưởng Trương, xin chào, em là Cố Vân Khê, học sinh lớp 8 ban 2, muốn ghi danh vào lớp thiếu niên đại học, đặc biệt tới thỉnh giáo một chút quy trình.”
Cô không có một câu là nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng hiệu trưởng Trương laiaj chấn động không nhẹ, ông ta không nghe nói trong trường học có thần đồng đặc biệt nào thông minh.
"Bảng điểm của em đâu?"
Cố Vân Khê không thể xem phiếu điểm, cô cũng không mang, mà chỉ cười híp mắt nói, "Trước kia em vờ học dở, nên mỗi môn chỉ đủ điểm, nhưng bắt đầu từ năm nay sẽ không cần nữa…”
Không đợi cô nói xong, hiệu trưởng Trương đã cắt đứt lời cô, "Bạn Cố, đối tượng tuyển sinh dưới 15 tuổi, thành tích ưu tú, trí lực siêu quần tốt nghiệp trung học cơ sở, bạn không phù hợp điều kiện.”
Học sinh thành tích thất bại chạy tới góp vui cái gì?
Cố Vân Khê liếc nhìn sách tiếng Anh trên bàn, chà, trùng hợp quá.
Cô lập tức có chủ ý, hít sâu một hơi, đã đến lúc biểu diễn một đợt kỹ năng gây sát thương mạnh nhất......
“I have a dream……”