Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 53




Trần Chấn Hoa ăn vừa lòng thỏa ý, để lại một túi kẹo sữa thỏ trắng rồi vui vẻ rời đi.
Chờ hắn vừa đi, Cố Vân Khê liền đóng chặt cửa, kêu anh chị ngồi xuống.
"Đến, chia tiền!"
Cố Hải Triều sửng sốt một chút, sau đó nói, "Đây là tiền em kiếm được, em giữ lại đi, đưa chị gái đi chợ là được.”
Cố Vân Khê có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh cả lại sáng suốt như vậy.
Anh càng như vậy, cô lại càng không ham chút tiền ấy, ừm, cô chướng mắt.
Tiền đối với cô mà nói, không phải là vật quan trọng nhất.
“Em thấy như vậy, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ dạy mọi người cách làm ăng ten, mọi người cùng nhau làm việc kiếm tiền.”
Cô không thích lặp lại công việc máy móc, nó quá nhàm chán.
Hơn nữa, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cô mới không muốn làm việc một mình, vất vả biết bao nhiêu lại rất nhàm chán.
“Chúng ta học sao? "Ba anh em đều ngây ngẩn cả người.
Cố Vân Khê đã nghĩ kỹ, trước tiên bồi dưỡng Cố Hải Triều, làm việc nhiều hơn, sớm một mình đảm đương một phía.
“Đúng, kỹ năng không áp thân, sau này cung không đủ cầu, em cũng không muốn ngày nào cũng làm ăng ten, sẽ rất đau tay.”
Cố Hải Triều lập tức đau lòng, để cho em gái nhỏ tuổi nhất nuôi sống cả nhà thật kỳ cục, "Mỗi ngày có việc mới tốt, anh không sợ đau, chờ anh học xong, em sẽ được nghỉ ngơi.”
Vất vả hơn nữa thì vẫn thoải mái hơn nhiều so với chuyển gạch, cũng kiếm được nhiều tiền.
Thu nhập một ngày đã hơn một ngàn, lợi nhuận 680 đồng, đây là chuyện anh nằm mơ cũng không có làm được, lúc này anh còn chưa có cảm giác chân thật, cảm giác cả người thật nhẹ nhàng.
Phải biết bây giờ, tiền lương bình quân đầu người 60 đồng, 680 tệ tương đương với thu nhập một năm.
Thảo nào năm nay mọi người đều muốn xuống biển buôn bán.
Cố Vân Thải từ trước đến nay là một cô gái tốt cần cù, "Chị cũng có thể.”
“Anh cũng tới.” Cố Hải Ba cũng muốn góp một phần sức lực cho gia đình. Cố Vân Khê thích bầu không khí đồng tâm hiệp lực này, cùng nhau cố gắng vì ước mơ, là một loại kinh nghiệm nhân sinh rất khó có được.
Cô rút ra mười đồng đưa cho anh trai, "Đây là phí lắp đặt hôm nay, anh Chấn Hoa có, anh cũng có.”
“Không cần, không cần.” Cố Hải Triều không muốn nhận, nhưng Cố Vân Khê kiên trì, cô tiếp tục phát tiền, "Năm mươi đồng này là tiền đồ ăn, chị nhận, mỗi ngày đều phải có một món thịt.”
Cô cũng không bạc đãi chính mình, có tiền thì tiêu, không có tiền lại kiếm.
“Mặt khác, mỗi người mỗi tháng phát hai mươi đồng tiền tiêu vặt, tiền là sức mạnh của con người, em hy vọng các anh chị đều là người có sức mạnh, gặp chuyện không cần sợ hãi.”
Cô sắp xếp rất gọn gàng, không để ai bị bỏ sót.
Cả nhà cảm xúc mênh mông, kích động đến lệ nóng doanh tròng, lúc còn sống cư nhiên có thể có tiền tiêu vặt, thật sự quá vui vẻ.
“Em có tiền, ha ha ha, em muốn đi mua kẹo sữa, bánh bích quy, hoa quả hộp......”
Cả người Cố Hải Ba như muốn bay lên, làm cho Cố Hải Triều khẽ nhíu mày, "Đừng tiêu tiền lung tung, kiếm tiền không dễ dàng.”
Cố Hải Ba cười hì hì vuốt ve tiền trong tay, "Em chỉ nghĩ thôi, em mới không nỡ phung phí, thật vui vẻ a.”
Cố Vân Khê đưa một nắm kẹo sữa qua, "Anh nhỏ, cho anh, em mỗi ngày ăn một viên là được." Cô sợ sâu răng.
Nhưng, Cố Hải Ba hiểu lầm, cho rằng em gái tiết kiệm đưa cho cậu ăn, đúng là khiến cậu cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu Khê, em đối với anh thật tốt.”
Cố Vân Khê:???
Cố Vân Thải không chỉ chia tiền, còn làm sổ sách, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy mỗi một khoản tiền ra vào.
"Phần còn lại để dành, en dự định có cơ hội mua một căn nhà lớn, đủ bốn phòng, rộng rãi, sáng sủa và thoáng mát, còn có một sân lớn để chị có thể trồng rau quả.”
Cô vẽ cho mọi người một cái bánh lớn, đốc thúc mọi người cùng nhau cố gắng phấn đấu.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, ai mà không muốn ở trong một căn nhà lớn rộng rãi chứ?
Cố Hải Ba kích động như đánh m.á.u gà, "Nuôi thêm mấy con gà là có thể mỗi ngày ăn trứng gà, em còn muốn ăn trứng ngâm rượu.”
Đây là mỹ thực mà mấy đứa trẻ ở nhị phòng trốn đi ăn vụng, cậu đã nhìn thấy cho nên vẫn luôn nhớ thương ở trong lòng.
Ăn không được lại càng nhớ, cũng trở thành một loại chấp niệm.