Anh lại tiếp tục nói: "Khi em gái tôi mười lăm tuổi, con bé đã kiếm được một triệu đô la bằng cách mua và bán trái phiếu kho bạc, sau đó con bé đã mua cổ phiếu và kiếm được hàng triệu đô la từ việc mua bán này."
Người Mạc gia: … Cái này so với phim truyền hình còn thần kỳ hơn! Trên đời này thật sự có người như vậy à?
“Là cổ phiếu gì? Mau nói cho chúng tôi nghe một chút đi.” Má ơi, đây là thao tác thần thánh gì, lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cố Hải Triều cười to nói: “Con bé còn nghiên cứu phát triển phần mềm máy tính có tên là ‘tất thắng’, quyền sử dụng hạn là ba năm, liền bán hơn mười triệu đô la Mỹ..."
Những chiến tích này bọn họ đều có thể tra được, cũng không phải là anh nói khoác.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, nếu đổi thành đô la HK chính là hơn năm ngàn vạn đi?
Hơn nữa là, quyền sử dụng chỉ có ba năm!
Chẳng khác nào đây là một con gà đẻ trứng vàng, cái này so với việc bọn họ mở công ty còn muốn kiếm tiền nhiều hơn.
“Sao cô ấy làm gì cũng thành công như vậy được chứ?”
“A, cô ấy vừa có năng lực nghiên cứu phát triển, còn có thiên phú đầu tư tuyệt vời, ông trời đúng là quá ưu ái cô.”
"Đối với em gái tôi mà nói, kiếm tiền là chuyện đơn giản nhất trên đời này, con bé thật sự không thiếu tiền." Cố Hải Triều khi nhắc tới em gái liền hai mắt tỏa sáng, kiêu ngạo không thôi: "Cho nên, Đổng tiên sinh nói không sai, em gái tôi có thể kế thừa quỹ gia tộc này, cũng chính là phúc khí của nhà các người."
Có thể làm cho một nhân vật như Đổng tiên sinh nhìn bằng con mắt khác, tất nhiên là có chỗ hơn người.
Tâm tình người Mạc gia phức tạp đến mức không thể dùng lời nào để hình dung: "Sao cô ấy lại lợi hại như vậy?”
"Em ấy chính là thiên tài nha, chúng ta chỉ là phàm nhân nên không có cách nào so sánh được với em ấy đâu. Cho nên, đừng ở trước mặt em ấy mà giở trò gì, vì như thế cũng vô dụng thôi." Cố Hải Triều nhìn về phía Tiểu Bát: "Em gái tôi là loại người không quan tâm đến tiền tài, nhưng lại vô cùng chán ghét người khác lừa gạt mình, lại vô cớ kiếm chuyện đến mình."
Tiểu Bát ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi sẽ không chọc giận cô ấy, tôi sẽ luôn nghe lời cô ấy, học theo cô ấy làm một nữ cường nhân trong giới kinh doanh này.”
Cố Hải Triều khoát tay áo, anh biết rất rõ sở thích của em mình: “Em ấy chỉ hứng thú với việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật khoa học mà thôi, còn việc kiếm tiền chỉ là phụ."
Người nhà Mạc: … Đây còn là người sao?
Chỉ muốn chơi đùa thôi mà cũng có thể trâu bò như vậy, nếu cô nghiêm túc lên, vậy có phải là không có đối thủ hay không? Nhìn ánh mắt kính sợ của mọi người, Cố Hải Triều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn họ an phận không gây thêm phiền phức cho em gái của anh là tốt lắm rồi.
Mà ở nước M, Cố Vân Khê cả ngày ở phòng thí nghiệm nghiên cứu hạng mục, bận rộn từ sáng đến tối. Đây lại là hạng mục này là trọng điểm tâm đắc nhất của giáo sư Miller, nên bọn họ cũng đầu tư rất nhiều tâm lực.
Hiện nay đang thực hiện một sáng kiến công nghệ quan trọng trên Internet, từ đó cho phép mọi người nhìn thấy một thế giới ảo tuyệt vời trên mạng. Không chỉ có chữ viết, mà hình ảnh, âm thanh, hoạt hình, video... sẽ là một thế giới hoàn toàn mới.
Đối với việc này, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.
Một ngày này, Cố Vân Khê lúc ăn cơm tối nhận được một cuộc điện thoại, quay đầu liền xin phép giáo sư về nhà.
Cô đi tới trước một tòa nhà văn phòng hiện đại cao 27 tầng, đi vào thang máy, ấn xuống tầng 12.
Đến tầng 12, trước mặt liền thấy một loạt chữ kim loại được thắp sáng lấp lánh, đó chính là trụ sở chính của ‘quỹ gia tộc Mạc thị’.
Nhân viên lễ tân vừa thấy cô lập tức nghênh đón: "Boss, Daisy Wilson đang ở phòng khách.”
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, "Phó giám đốc Lục có ở đây không?
“Có.”
Trong phòng tiếp khách vô cùng im ắng, Daisy Wilson mặc một trang phục tinh tế nhưng không kém phần sang trọng, trang điểm tinh xảo, vừa nhìn đã biết là một nữ cường nhân có một sự nghiệp thành công.
Cô ấy uống một ngụm cà phê, trong đầu xoay chuyển thật nhanh.
Quỹ gia tộc của Mạc thị này đến từ gia tộc phú hào ở HK, nghe nói vốn lưu động có hơn một tỷ.
Mà chủ nhân hiện tại của nó lại là một thiếu nữ còn chưa trưởng thành, điểm này làm cho cô ấy đặc biệt khiếp sợ.
Có thể vượt qua tất cả người thừa kế trưởng thành trong gia tộc ấy mà lên leo đến vị trí này, có thể tưởng tượng được cô là người có bao nhiêu thủ đoạn.
“Cố tiểu thư, xin chào."
Cố Vân Khê âm thành đánh giá cô ấy, mỉm cười nói: "Ngồi đi.”
Daisy Wilson đi theo bên cạnh ông trùm đầu tư, gặp qua không ít việc đời, tham dự không ít sự kiện lớn nhỏ, nhưng tại sao khi đứng trước mặt người thiếu nữ này lại luôn có một loại khẩn trương khó hiểu.