Mạc Thừa Ân vừa chết, Mạc gia liền trở nên rối loạn.
Mạc lão phu nhân thì chỉ biết khóc, cái gì cũng mặc kệ, thậm chí các con cháu làm tang sự muốn thương lượng với bà ta, bà ta cũng vì thương tâm quá mà độ té xỉu, nằm suốt trên giường bệnh không ăn không uống, giày vò các con cháu của mình khổ không thôi.
Xác của Mạc Thừa Ân còn ở bệnh viện, nhưng cái gì bà ta cũng mặc kệ, Mạc gia không có ai đứng ra lo liệu hậu sự, trong một chốc bỗng trở nên rối tinh rối mù.
Mạc Thừa Ân trong giới kinh doanh coi như là nhân vật có tiếng tăm, bây giờ hậu sự của ông ta lại thê lương như thế, quả thực là ngoài dự liệu của mọi người. . ngôn tình hài
Mạc gia, xem ra là xong thật rồi!
Theo lý thuyết mà nói, bằng hữu thân thích khi còn sống sẽ tới cúng viếng, nhưng hiện tại nhà họ còn chưa báo tang, người ta cũng không tiện tới cửa nha.
Mạc tam tâm phiền ý loạn, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Lúc này hắn ta có chút hâm mộ lão Đại cùng lão Nhị, bọn họ ở trong tù cái gì cũng không cần quan tâm.
Tiểu Bát cùng mấy anh em của cô đi tới gần hắn: "Ba, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng phải đem tang sự của ông nội lo liệu cho thật tốt chứ, dù không cần phong danh cái gì, nhưng cũng không thể để đám tang của ông nội như vậy được nha.”
“Trong lòng bà nội con vẫn còn tức giận.” Mạc tam không phải không hiểu chuyện này, nhưng hiện tại hắn ta chỉ biết phát tiết lên người mẹ mình.
Nói trắng ra, hắn ta đối với người cha này cũng hận không thôi.
Mấy đứa nhỏ nghe vậy sắc mặt đều khó coi. "Nhưng mất mặt chính là toàn bộ người trên dưới của Mạc gia chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau ai còn dám nguyện ý cùng chúng ta lui tới nữa chứ?"
"Sau này... đoán chừng cũng không qua lại nữa." Mạc tam sắc mặt cực kém, hắn ta hiện tại ra ngoài làm việc đã không còn uy thế như trước kia, thậm chí ngay cả người khác còn không thèm nịnh bợ mình.
Nói đi nói lại, đều phải trách cha hắn ta đã bán công ty đi.
Mà bán được tiền ông cũng không phân cho con cháu bọn họ được một đồng, tất cả số tiền trên đều đặt trên danh nghĩa của quỹ gia tộc, hơn nữa ông còn đem quỹ gia tộc này giao cho Cố Vân Khê. Chuyện cha làm như vậy, trong lòng mấy đứa con bọn họ có thể thoải mái sao? Hận, tất cả đều hận muốn chết.
Tiểu Bát không thuyết phục được hắn ta, chỉ có thể nói: "Con sẽ lấy tiền tiêu vặt ra làm tang sự cho ông nội.” “Tôi cũng lấy ra.”
“Tôi cũng có.”
Mấy đứa nhỏ của cả ba nhà đều nguyện ý lấy tiền tiêu vặt ra, Mạc Thừa Ân lúc trước rất nghiêm khắc với các con của mình, nhưng đối với đám con cháu thì lại vô cùng hòa ái.
Vì thế, hiện tại bọn họ không đành lòng nhìn ông nội mình rơi vào kết cục này.
Thân là con cháu, vì trưởng bối dưỡng lão chăm sóc cuối đời cũng không làm được, vậy còn tính là con người sao?
Khuôn mặt khó chịu của Mạc tam không nhịn được phiền phức này, đành nói: "Thôi, ta đi phát tang trước.”
Hắn ta tự tay phác thảo một cáo phó, con trai hắn ta cũng đứng ở một bên nhìn, bỗng nhiên nói: "Cái kia... không đem một nhà của Cố Vân Khê thêm vào sao?"
Vừa dứt lời, Mạc lão phu nhân còn đang giả vờ hôn mê nằm ở kia bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai.
"A a a, Cố Vân Khê, tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, là cô ta đã hại c.h.ế.t người đàn ông của tôi, là cô ta hại con trai tôi ngồi tù, là cô ta cướp đi cơ nghiệp phấn đấu mấy chục năm của nhà tôi, tôi muốn g.i.ế.c cô ta..."
Một tiếng quát giận dữ vang lên: "Bà muốn g.i.ế.c ai?"
Là Cố Hải Triều, anh hiện đang đứng ở cửa, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc lão phu nhân.
Mạc lão phu nhân thấy anh tựa như bị điên rống lên giận dứ: "Con tiện nhân Cố Vân Khê kia, tôi sẽ không để cho nó sống tốt......”
Cố Hải Triều giận tím mặt: "Câm miệng, bà không được mắng em gái tôi.”
Trong mắt Mạc lão phu nhân bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh quang, người vừa rồi còn ốm yếu nằm ở đó đột nhiên mạnh mẽ bò dậy, nhanh chóng đánh về phía Cố Hải Triều, hai tay đ.ấ.m thẳng vào hốc mắt của anh. “Mày tới vừa lúc, em nợ anh trả.”
Lão thái thái này cũng quá độc ác, vừa ra tay liền muốn làm cho người ta bị mù mắt.