Chú Thích là tài xế xe tải, năm trước mới mua một cái TV màu lớn, nghe vậy thì thật cao hứng, "Hải Triều, không nghĩ tới cháu còn có vận khí như vậy, học cho tốt, tương lai đồ điện trong viện toàn bộ dựa vào cháu.”
Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, những hàng xóm này từng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Cố Hải Triều ghi nhớ phần tình nghĩa này, vỗ n.g.ự.c cam đoan, "Được, chỉ cần cháu học được, toàn bộ bao ở trên người cháu.”
Mọi người nói nói cười cười, không khí cực kỳ hòa hợp, thì đột nhiên một âm thanh âm dương quái khí vang lên, "Học đồ ở xã hội cũ chính là nô tài bưng trà đưa nước làm việc vặt, có cái gì mà cao hứng?”
Toàn trường trầm mặc, tính tình Cố lão thái này càng ngày càng trái ngược, không giẫm lên đại phòng một cước thì liền khó chịu.
Cố Hải Triều biến sắc, nhưng không nói gì, mà chỉ kéo mấy anh em quay đầu bước đi.
Cố lão thái phun một ngụm về phía bóng lưng bọn họ, "Em họ ở bệnh viện mấy ngày, cũng không có đi thăm, tất cả đều là thứ lang tâm cẩu phế.”
Bà Diệp lành lạnh phản bác, "Lúc Tiểu Khê bị bệnh, mấy người cũng không đến thăm.”
Cố lão thái cười lạnh một tiếng, "Cố Vân Khê sao có thể so với Tiểu Như của tôi, nó không xứng!”
Bà Diệp nhìn không quen dáng vẻ của bà ta, cho nên liền đáp, "Ha ha, khó trách bà đè ép dòng tiểu Khê không thể ra mặt, không cho nó thi đạt điểm tối đa, một tiểu thiên tài đang yên đang lành lại bị bà hại.”
Mọi người kinh ngạc, còn có chuyện như vậy sao? Cố lão thái lớn tiếng chế nhạo, "Còn là tiểu thiên tài, cười c.h.ế.t người, nó chính là phế vật, bà nha, quả nhiên là người mù.”
Lời này quá cay nghiệt, đ.â.m thẳng vào chỗ đau của đối phương, bà Diệp biến sắc, quay đầu bước đi, Cố lão thái còn đắc ý không chịu được, "Tôi không nói sai chứ, mọi người nói xem?"
Bà vừa quay đầu mới phát hiện hàng xóm đều đã tản ra.
Hiển nhiên, mọi người không ủng hộ hành vi của bà, bà càng tức giận thì càng chán ghét đám trẻ ở đại phòng!
Tiệm sửa chữa đồ điện Chấn Hoa, cha Trần đang mỏi mắt chờ mong, đợi nửa ngày cuối cùng cũng nhìn thấy mấy anh em Cố Hải Triều xuất hiện.
“Tiểu Khê, cuối cùng mấy đứa cũng tới, Bảo Bối Teletubbies cũng mang đến rồi chứ?”
“Không có?” Cha Trần không khỏi vội vã, đầu đổ đầy mồ hôi nóng, "Khách hàng đã đưa tiền đặt cọc, chú đáp ứng hôm nay sẽ lắp đặt cho hắn, cái này phải làm sao bây giờ?"
Danh tiếng của người làm ăn rất quan trọng, hơn nữa, khách hàng này lai lịch không nhỏ, đắc tội không nổi.
Ông đưa một trăm năm mươi tiền đặt cọc đến trước mặt Cố Vân Khê, Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, "Vậy làm thôi, cháu đi mua linh kiện trước. Đúng rồi, chú Trần, có thể cho cháu mượn ít tiền không?”
Cô định mua nhiều một chút, miễn cho cứ đi tới đi lui, hơn nữa, số lượng càng lớn thì sẽ có nhiều ưu đãi.