Cha Trần khó nén thưởng thức cùng yêu thích trong lòng, "Tiểu nha đầu, chú thiếu con gái, đến làm con gái nhà chú đi.”
Ông chỉ có hai đứa con trai, một đứa ở bên cạnh, một đứa bị vợ trước mang ra nước ngoài.
“Không được đâu.” Cố Hải Ba là người đầu tiên không đáp ứng, “Tiểu Khê là em gái nhà cháu.”
Cố Vân Thải cũng ôm chặt lấy em gái không buông, cô cũng chỉ có một em gái thôi.
Cha Trần nhịn không được mà cười ha ha.
“Tiểu Khê, có phải cháu nên đặt cho ăng ten một cái tên vang dội hay không?”
Cố Vân Khê đã sớm có chuẩn bị, cầm bút viết xuống mấy chữ to trên giấy, Bảo Bối Teletubbies (Hoạt hình Các em bé rối Teletubbies được tạo hình ăng ten trên đỉnh đầu), cô làm ác một phen, cái tên ăng ten ngoài trời này quá bình thường, Bảo Bối Teletubbies rất đặc biệt, còn dễ nhớ!
“Đây là thương hiệu của chúng ta, sau này mỗi một cái ăng ten đều sẽ khắc mấy chữ này.”
Trần phụ:.... Được rồi, cháu cứ quyết định.
"Cháu không lo lắng kỹ thuật này sẽ bị giải mã sao?"
Cố Vân Khê hoàn toàn không thèm để ý, "Thứ này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, ít nhất trong vòng năm năm không có khả năng phiên bản của cháu bị phá giải.”
Bên trong cộng thêm công nghệ cao vượt qua thời đại, nước ngoài cũng không có tiên tiến như vậy.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của cô, cha Trần hâm mộ không thôi, lấy con trai nhà mình so sánh với cô liền làm nổi bật sự ngu xuẩn.
Cố Vân Khê để hàng mẫu trong tiệm làm hàng quảng cáo, cũng không mang về nhà.
Trên đường trở về, Cố Hải Triều hai chân nhẹ như không chạm đất, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, gắt gao kéo tay Cố Vân Khê không buông.
“Tiểu Khê, thật sự có thể bán sao?” “Đương nhiên có thể, tin tưởng em.”
Buổi tối hôm đó, ngoại trừ Cố Vân Khê, cả nhà đều ngủ không ngon, lòng tràn đầy chờ mong cùng thấp thỏm.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thùng thùng, Cố Vân Khê bị ầm ĩ nhíu mày, kéo chăn che đầu, trở mình tiếp tục ngủ.
Cố Hải Triều khoác áo đi qua mở cửa, bên ngoài cửa, Trần Chấn Hoa mặt mũi đỏ bừng bừng đứng đó: “Hải Triều, hôm qua người ta đặt thêm ba cây ăng ten, trong nhà còn hàng không?"
Trần Chấn Hoa hưng phấn không chịu được, ngày hôm qua có khách hàng cũ tới cửa, thấy TV thu 12 kênh thì kinh động trời đất, lập tức đặt trước.
Hắn cũng đặt một chiếc cho cha mẹ và nhà vợ mình.
Cố Hải Triều ngây dại, không thể tin được sự tình lại thuận lợi như vậy, ba cây?
Anh đột nhiên quay đầu, kích động ồn ào, "Tiểu Khê, tiểu Khê, mau rời giường, xảy ra chuyện lớn.”
Không có hàng, làm sao bây giờ?!
Cố Vân Khê bị chị gái cứng rắn đào lên, quần áo đều là chị gái mặc giúp, cô buồn ngủ mơ màng súc miệng, không kịp ăn sáng đã bị kéo ra ngoài.
Hàng xóm thấy thế, liền tò mò hỏi, "Hải Triều, sáng sớm như vậy mang các em đi đâu đấy?"
“Cháu...” Cố Hải Triều chần chờ.
Cố Vân Khê nháy mắt với Trần Chấn Hoa, Trần Chấn Hoa lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói, "Cha cháu đáp ứng nhận Hải Triều làm học trò, để cho cháu tới truyền lời..."
Chú Thích bên cạnh quan tâm hỏi, "Học trò? Cậu và Hải Triều là bạn học? Cha cậu làm nghề gì?”
“Ba cháu mở một cửa hàng sửa chữa đồ điện.”
Lời này nói ra liền khiến mọi người hâm mộ không thôi, có một nghề giỏi mặc kệ lúc nào cũng không đói chết, huống chi hiện giờ sửa chữa thiết bị điện rất nổi tiếng, những ông thầy già kia chỉ đem bản lĩnh giữ nhà dạy cho con cháu, người ngoài là không có khả năng chen vào.