Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 408




Mỗi khi nhìn thấy những video tuyên truyền về sự vĩ đại, sự hy sinh của các nhà khoa học, trong lòng cô cảm thấy bội phục đồng thời không nhịn được muốn thở dài.

Mỗi một thời đại đều sẽ xuất hiện những người xả thân vì nghiệp lớn, tất cả nhân vật vì nước quên thân, họ là vĩ nhân của dân tộc, cô cực kỳ khâm phục, nhưng không thể trở thành người như vậy.

Nếu sống trong thời đại chiến tranh, khi cần cô dũng cảm đứng ra, cô sẽ không do dự.

Nhưng hiện tại, đất nước không phải không có cô thì không thể lớn mạnh, cô cũng không lợi hại như vậy.

Cứ để cho cô sống cuộc sống của người bình thường đi.

Nếu cuối cùng cấp trên không cho cô xuất ngoại, cô cũng chịu, cô có thể tự xây dựng Sở nghiên cứu của riêng cô, cũng có thể đi theo các nhà tư bản, đều là lựa chọn không tệ.

“Cô…” Hoắc Vân Sơn sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu, vậy mà bình tĩnh rất nhanh, anh có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy.

Anh không ngốc, sao lại chưa từng phát hiện ra tính cách thật sự của Cố Vân Khê, cô vốn không hề che giấu.

“Quên đi, đây là chuyện lãnh đạo cần quan tâm chứ không phải tôi.”

Anh bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may là cô không thiếu tiền, cũng không say mê quyền thế, không dễ dàng bị người xấu mua chuộc.

Nếu nghĩ theo hướng đó, cô thích ăn ngon thì làm sao? Cũng không phải ăn không nổi.

Thích hưởng thụ thì sao, cô có tiền!

Điểm mấu chốt của con người chính là đột phá như vậy.

Cô vừa trở về, Tề Thiệu đã nhìn ra tâm trạng của cô sa sút, hắn thân thiết hỏi chuyện:

“Tiểu Khê, em làm sao vậy? Không thành công sao? Không sao, chúng ta cứ từ từ làm, rồi sẽ làm được, thất bại là mẹ thành công mà.”

Cố Vân Khê cười khổ một tiếng: “Thành công rồi, chỉ là vừa nghĩ tới phía sau còn có rất nhiều chuyện, tôi liền thấy đau đầu.”

Tề Thiệu không quá tin tưởng vào câu nói qua loa này của cô, nhưng hắn không vạch trần, cô không nói thì có lí do của cô.

“Suy nghĩ ban đầu của tôi đã có, cho em xem một chút.”

“Được.” Sự chú ý của Cố Vân Khê lập tức bị dời đi, tập trung vào cuộc thảo luận.

Đêm đó, Cố Vân Khê đang ngủ, Hoắc Vân Sơn lại bị gọi ra ngoài.

“Cô ấy nói như vậy sao?” “Báo cáo, đúng là như vậy.” Trong lòng Hoắc Vân Sơn như đang hò hét, báo cáo lên cấp trên mọi chuyện về cô là trách nhiệm của anh, nhưng con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Anh thật sự coi Cố Vân Khê như em gái của mình.

Lãnh đạo không tức giận mà chỉ mỉm cười, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vân Khê đã biết, đây không phải là một đứa trẻ tiếp nhận tư tưởng giáo dục truyền thống, lòng nuôi chí lớn, tâm trí thành thục mà lại kiên định, có chủ kiến có ý tưởng.

Có tầm nhìn xa như vậy, có tính tiên phong siêu cường mà người thường không có, sao có thể là hạng người bình thường.

Cô từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh áp lực như vậy, chịu rất nhiều khổ cực, tính tình có chút cực đoan, thích hưởng thụ là chuyện rất bình thường.

Quan trọng là cô có ánh mắt thanh chính, tâm tư ngay thẳng chính trực, đối với quốc gia một lòng chân thành, vậy là đủ rồi.

Với sự thông minh của cô, sao có thể không biết “chiến tranh tương lai là chiến tranh thông tin điện tử” có ý nghĩa gì? Một khi nói ra, cô liền hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của rất nhiều người, tự do cá nhân nhất định bị hạn chế.

Nhưng cô vẫn không chút do dự nói ra, chỉ vì nhắc nhở bọn họ.

Cô lo lắng đất nước bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tiến lên cùng thời đại.

Cô sợ đất nước lạc hậu, rớt lại phía sau một bước sẽ bị hổ báo vùi dập.

Tứ hợp viện ở Bắc Kinh? Cô căn bản không phải vì cái này, cô có đủ bản lĩnh kiếm ra tiền mua vài căn tứ hợp viện, còn sợ không mua nổi sao?

“Nha đầu này, đang thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta, thông minh đúng thật là thông minh, chẳng lẽ chúng ta đã tạo áp lực quá lớn cho cô ấy?”

Hoắc Vân Sơn nghe không hiểu: “Hả? Cái gì?”

Lãnh đạo hơi trầm ngâm: “Anh theo cô ấy đã lâu, cứ nói cái nhìn chân thật của anh về cô ấy đi.”

"Cô ấy đúng là rất thông minh…” Hoắc Vân Sơn cố gắng sắp xếp câu chữ. “Nhưng, không biết nhìn nhận, đối với thế giới này hay đối với bản thân cô ấy đều không có nhận thức chính xác, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy việc mình tiện tay nghiên cứu ra vật nhỏ lợi hại bao nhiêu, cũng không cảm thấy mình lợi hại bao nhiêu..."

Lãnh đạo: “...”

Cố Vân Khê bị nhận định không có nhận thức đang khẩn trương vùi đầu vào nghiên cứu phát triển, cô muốn cái gì có cái đó, muốn tài liệu có tài liệu, chỉ cần cô có yêu cầu sẽ có người đem yêu cầu của cô truyền ra ngoài, các viện nghiên cứu lớn đều nhận được nhiệm vụ khác nhau.

Có thể nói, cô là bộ não đứng đầu cả nước.

Trong tình huống này, nó tiến triển một nhanh chóng.

Bản lĩnh của cô ở phương diện nghiên cứu điện tử là một đường thuận buồm xuôi gió, mà Tề Thiệu ở cả hai phương diện máy tính và vật lý đều thể hiện thực lực rất mạnh.

Hai người từng hợp tác nên vô cùng ăn ý, não thường xuyên kích động tạo ra tia lửa mới, khai quật sức sáng tạo rất mạnh, hệ thống khống chế máy bay mấu chốt nhất đã thành công hơn phân nửa, cho dù trong quá trình làm ra bị chệch hướng, cuối cùng vẫn trở lại con đường chính.

Điều này làm cho tinh thần Cố Vân Khê vô cùng phấn chấn.