Giờ khắc này ông vô cùng tin tưởng, đây là một ngôi sao mới đang tỏa sáng từng chút từng chút một, một khi cô trưởng thành sẽ mang đến sức ảnh hưởng không thể nào tưởng tượng nổi. “Hy vọng còn có cơ hội gặp lại cô.”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Cố Vân Khê mỉm cười.
Cô biết, không cho cô lộ mặt là vì bảo vệ cô tốt hơn, cô còn quá trẻ.
Cô cũng cực kỳ phối hợp, dù sao cô còn phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nên khiêm tốn thế nào thì phải khiêm tốn thế đó.
Trên đường đi, Cố Vân Khê nhịn không được hỏi: “Nói ra thì, tôi thật sự có thể đi nước ngoài du học sao?”
“Tôi cũng không biết.” Tâm trạng Hoắc Vân Sơn cũng bồn chồn không yên. “Dựa trên biểu hiện, năng lực cô thể hiện ra bên ngoài càng ngày càng mạnh, nói không chừng cấp trên có sắp xếp khác cho tương lai của cô.”
Chỉ là âm thầm điều động không ít người bảo vệ cho sự an toàn của cô, đây là điều Cố Vân Khê không biết đến.
Trong lòng cô có chút bướng bỉnh, có chút phản nghịch, yêu thích tự do.
Trong đầu Cố Vân Khê thầm kêu thảm rồi, không phải chứ, cô còn chưa nhìn thấy toàn bộ thế giới tươi đẹp.
Cô không thích cuộc sống khô khan gò bó, không thích bị vây khốn trên mặt đất.
Nếu là một năm rưỡi, cô còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu là thời gian dài đằng đẵng, cô sẽ phát điên cho xem.
Kiếp trước cô không lựa chọn làm nhà khoa học, chính là vì nguyên nhân này.
Hiện tại, cô cũng không có hạ quyết tâm cuối cùng.
Cô cố gắng học tập như vậy, chỉ là để cho bản thân có thêm sức mạnh để tự do lựa chọn con đường trong tương lai.
Hoắc Vân Sơn cười ha hả: “Cô phải biết đủ đi, cấp trên coi trọng cô như vậy. Cô muốn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, họ cho cô một cái, cô muốn ăn Mãn Hán toàn tịch, họ cố ý chọn truyền nhân của đầu bếp cung đình tới nấu cho cô ăn, đãi ngộ này cũng không thấy ai có được.”
Thật sự chưa từng thấy người nào giống như cô, ở trước mặt lãnh đạo đưa ra đủ thứ yêu cầu, không thèm để ý cái nhìn của người khác một chút nào.
“Ai.” Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, có chút sầu muộn. Sao cô hồ đồ đưa bản thân đến hoàn cảnh này? Rõ ràng cô chỉ muốn làm một thiên tài bình thường không có gì đặc biệt, kiếm chút tiền, làm chút phát minh, bên cạnh có bạn bè có người nhà có người yêu bầu bạn, vậy là đủ rồi.
Hoắc Vân Sơn chưa bao giờ hiểu nổi cô, cô không giống với những cô gái khác: “Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?”
Tâm tư Cố Vân Khê xoay chuyển, bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng Hoắc Vân Sơn đột nhiên sợ hãi.
Lúc này cô mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ có thể tôi không thích hợp làm một nhà khoa học.”
Hoắc Vân Sơn không cần nghĩ ngợi phản pháo: “Cô đúng là giỏi nói bừa, cô thông minh như vậy, nhảy tới nhảy lui ở các chuyên ngành cũng không thấy cô thất bại lần nào, cấp trên gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng vào cô, cô biết không?”
Đây mới là chỗ Cố Vân Khê thấy nhức đầu nhất: “Tôi rất khâm phục những nhà khoa học đã từ bỏ tất cả vì đất nước, họ rất vĩ đại, tình nguyện nghèo khó, tình nguyện chịu đựng nỗi đau cốt nhục chia lìa, nhiều năm không về nhà, cả đời đều sống vì lý tưởng của mình.”
Các nhà khoa học thế hệ trước đã trải qua chiến tranh loạn lạc, cho nên khát vọng rất lớn về tương lai.
Bọn họ là một thế hệ có khí khái, có tình cảm chân chính.
"Nhưng tôi thì khác, tôi muốn hưởng thụ, thích ăn ngon mặc đẹp, đương nhiên tôi cũng yêu Tổ quốc sâu đậm, rất muốn cống hiến hết khả năng của bản thân vì quốc gia, tôi tình nguyện lấy ra hơn phân nửa lý tưởng sống cho việc đó, nhưng kêu tôi phải vứt bỏ hết mọi thứ, không có sinh hoạt riêng tư, tôi không làm được."
Cô rất hiểu rõ bản thân, cô được sinh ra ở thời đại hòa bình nhất, từ nhỏ sống trong cảnh ăn sung mặc sướng, không trải qua chút khổ sở nào, được tiếp cận nền giáo dục tinh anh chính thống.
Yêu bản thân mình trước rồi mới yêu người khác, đây mới là những điều mà cô được dạy.
Chịu ảnh hưởng từ người lớn trong nhà, cô có một trái tim yêu nước, nhưng để cho cô vứt bỏ tất cả vì tình yêu đó, dâng hiến toàn bộ bản thân, không tính toán thiệt hơn, không có cách nào ở bên cạnh người nhà, cô có chút không làm được.
Cô và thời đại này tồn tại một khoảng cách rất lớn, không hợp nhau.
Quan điểm chính trị của cô ở thời đại này không phải đúng đắn, không phù hợp dòng chảy thời đại, nhưng đây mới là cô hàng thật giá thật.
Hoắc Vân Sơn trợn mắt há hốc mồm: "Cô có biết không, những lời này tôi sẽ báo cáo chi tiết, cô có thể không được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.”
Với sự thông minh của Cố Vân Khê, làm sao cô có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
"Tôi biết, nhưng có những lời không nói không mau, tôi sợ mọi người kỳ vọng ở tôi quá cao, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.” Đừng nhìn Cố Vân Khê lúc nào cũng cười hì hì lạc quan yêu đời, nhưng có những áp lực cô phải chịu đựng chỉ có bản thân cô biết.
Cô khẽ mím môi: “Tôi thật sự không hiểu, tại sao các nhà khoa học phải từ bỏ tất cả mới có thể cống hiến? Yêu nước và yêu bản thân, hai chuyện này không hề xung đột với nhau.”