Khóe mắt Cố Vân Khê không khỏi đỏ lên, đáy lòng tràn đầy cảm động và vui sướng.
“Tề Thiệu, tôi rất vui.”
“Tôi cũng rất vui.” Tề Thiệu nhẹ nhàng cầm tay cô, còn lắc lắc.
“Khụ khụ.” Hoắc Vân Sơn rốt cuộc nhịn không được, thằng nhãi này cũng quá ghê gớm, cô gái nào có thể ngăn cản công kích như vậy? Cho dù là Cố Vân Khê thông minh hơn người cũng không được.
“Mau đi thôi, xe chờ ở bên ngoài.”
Tề Thiệu thản nhiên liếc anh một cái, lại sát phong cảnh, "Đây là lần thứ hai, lại có lần sau, tôi sẽ…đuổi anh đi.”
Hoắc Vân Sơn ha hả cười, tiểu tử thúi kiêu ngạo như vậy thật đáng ghét.
Cố Vân Khê ngồi trong xe, chợt nhớ tới một chuyện, "Thâm Thành bên kia không có vấn đề chứ? Các người muốn bắt muốn đánh thì tôi mặc kệ, nhưng thứ tôi muốn nhất định phải có.”
Hoắc Vân Sơn có thể hiểu được suy nghĩ của cô, anh cũng rất nhớ hai thứ kia, "Phải tin tưởng năng lực của đồng nghiệp tôi, bọn họ đều thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm phong phú.”
“Được rồi, Cố Vân Khê cũng mặc kệ.”
Lúc này đây, Cố Vân Khê cùng Tề Thiệu không có đi khách sạn lần trước, mà là trực tiếp bị dẫn đi một nơi thần bí.
Từ bên ngoài nhìn bình thường không có gì lạ, tường vây cao cao, một cánh cửa lớn màu đen đóng chặt, vị trí rất hẻo lánh, bên trên treo một tấm bảng hiệu, nhà máy dụng cụ đồng hồ số 7.
Nhưng vào cửa lớn, liền ý thức được nơi này không đơn giản, từng trạm kiểm soát chặn đường.
Một nhân viên công tác đi ra đón người, xuất trình giấy tờ mới đưa bọn họ vào.
Cố Vân Khê không tin, nơi này là nhà máy sản xuất đồng hồ đeo tay, biện pháp bảo vệ này vừa nhìn liền không tầm thường.
“Viện thông tin điện tử số 1.”
Dọc đường không gặp ai, nhân viên công tác đưa bọn họ tới trước mặt một tòa nhà nhỏ đầy dây leo, "Các cậu ở đây.”
Tòa nhà nhỏ này có hai tầng, lầu một là phòng ăn phòng khách thư phòng, lầu hai có ba gian phòng, vừa vặn mỗi người một phòng.
Cố Vân Khê ở phòng hướng nam, có một ban công thật lớn, còn có nhà vệ sinh.
Tề Thiệu và Hoắc Vân Sơn cùng dùng một nhà vệ sinh, một ngày ba bữa do chuyên gia cung cấp, nhưng không thể ra khỏi tòa nhà.
Cố Vân Khê thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng có thể sống rất tốt, tắm nước nóng, thay đồ ngủ ngã đầu liền ngủ vù vù, ngồi máy bay cũng mệt c.h.ế.t đi được.
Cô bị đói tỉnh dậy, đứng lên rửa mặt, chải đầu, thay một bộ quần áo ở nhà, lúc này mới đát đát đát chạy xuống lầu.
“Có cái gì ăn không? Tôi đói quá.” Dưới lầu, hai người đàn ông cách nhau rất xa, một người đang xem tài liệu, một người ngồi trước máy tính đánh chữ, phân biệt rõ ràng.
Hoắc Vân Sơn nhìn qua, nhét tài liệu vào cặp công văn, "Tiểu Khê tỉnh rồi, tôi đi bảo bọn họ đưa cơm.”
Một món thịt kho tàu, một món rau xanh xào, Cố Vân Khê mặc dù có chút ghét bỏ là món ăn căn tin khẩu vị khô khan, nhưng vẫn ăn từng ngụm từng ngụm, ăn no mới có sức làm việc.
Cô vừa quay đầu thấy Tề Thiệu ăn rất ít, mới sửng sốt một hồi, lại nhìn về phía đồ ăn trên bàn, là ăn không quen sao?
Ẩm thực Nam Bắc quả thật khác biệt rất lớn, mà hắn lại là một người kén chọn, đi đâu cũng đều mang theo đầu bếp.
Cô gắp một đũa khoai tây bỏ vào bát hắn, "Ăn trước đi, ngày mai chúng ta gọi món.”
Trong lòng Tề Thiệu ngọt ngào, bỗng nhiên cảm thấy khoai tây không còn khó ăn nữa. “Được.”
Hoắc Vân Sơn không nhịn được châm chọc: "Sao các cô cậu không thể ăn căn tin như người khác? Đừng tỏ ra đặc biệt, đừng yếu ớt như vậy.”
“Chúng tôi cũng không phải nhân viên ở đây.” Cố Vân Khê có thể ăn đồ ăn Cung Đình, cũng có thể ăn quán ven đường, tính thích ứng của cô rất mạnh.
Nhưng, cô không hy vọng Tề Thiệu mỗi ngày đều đói bụng.
“Nếu không, chúng ta đi ngay bây giờ?” Ăn chút gì ngon sao lại thành yếu ớt?
Hoắc Vân Sơn trừng mắt nhìn cô, Cố Vân Khê không hề sợ hãi, cuối cùng vẫn làHoắc Vân Sơn nhận thua, "Được rồi, ngày mai tôi đi nói.”
"Mỗi bữa mỗi người gọi một món, thì có ba món, chúng ta cũng không ăn không, giao tiền cơm và tiền gia công.” Cố Vân Khê cũng không tính là quá đáng.
Tự mình bỏ tiền ra ăn chút gì ngon, thì có làm sao chứ?
“Tề Thiệu, ngày mai anh muốn ăn gì?”
Ý cười trên mặt Tề Thiệu đã không giấu được, Tiều Khê đây là vì hắn: “Bữa sáng, bánh mì và sữa, cơm trưa, gà luộc, cơm tối xào đậu Hà Lan.”
Cố Vân Khê giơ tay phải lên, "Tôi cũng muốn bánh mì và sữa, cơm trưa, canh tôm hùm, cá hấp thì cho cơm tối.
“Canh tôm hùm?” Hoắc Vân Sơn chấn kinh, sao cô không lên trời luôn đi?
“Tôi trả tiền cơm gấp đôi.”
Hoắc Vân Sơn hoàn toàn xem không hiểu, "Vì sao hai người lại cố chấp với chuyện ăn uống như thế?”
Anh là quân nhân, cái gì cũng có thể ăn, một chút cũng không kén ăn.
Nhưng, Cố Vân Khê cùng Tề Thiệu không giống vậy, "Nhân sinh trên đời luôn có vài thứ cố chấp, yêu thích mỹ thực, dù sao cũng tốt hơn so với si mê quyền thế cùng tiền tài.”
Vô dục vô cầu là không thể nào, cả đời này cũng không thể nào.