"Tôi nghĩ, cha mẹ nuôi coi như luyến tiếc con trai một tay nuôi lớn này, nhưng vừa nghĩ đến đứa nhỏ ruột thịt không rõ sống c.h.ế.t kia, tất cả đều do cha ruột của cậu làm ra, thì liệu bọn họ còn có thể giữ cậu lại bên người hay sao?”
Chỉ cần là người bình thường, đều không thể tiếp nhận.
Huống chi, đây là con trai của lão đại băng nhóm tội phạm, trời sinh mang theo tội.
"Tôi còn nghe nói, giấc mộng của cậu là làm một vị thẩm phán, cậu dự định ghi danh vài đại học chính pháp nổi danh nhất trong nước đúng không?”
Nếu con trai của một tên tội phạm thực sự trở thành một nhân vật quyền lực trong ngành tư pháp thì đó là một trò đùa lớn.
Chờ cậu ta tương lai che chở cha mình sao?
“A a a.”A Phong hoàn toàn sụp đổ, ôm đầu khóc rống, xong rồi, cái gì cũng xong rồi.
Người đầu dây bên kia rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng quát lớn, "Đủ rồi, tôi mặc kệ cậu là ai, dám tiết lộ một chữ, tôi liền diệt cả nhà cậu.”
“Quả nhiên là hung nhân g.i.ế.c người không chớp mắt, nhưng làm sao bây giờ?”Tề Thiệu mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua lão thái thái giàu có nằm ở trên sô pha, lão thái thái không tự chủ được run rẩy một hồi.
“Tôi nắm giữ bí mật này, lúc ông động thủ cũng chính là lúc bí mật bị phơi bày.”
“Đến lúc đó, người bị thương tổn lớn nhất là ai?”
Còn có thể là ai? Đương nhiên là A Phong, con trai của tội phạm sẽ thân bại danh liệt, bị thế nhân phỉ nhổ, tiền đồ bị hủy hết.
Trách ai đây? Chỉ có thể trách cha ruột, ai bảo hắn không làm một người tốt?
Từ thời khắc Trần Sơn bước vào con đường tội phạm, nên chuẩn bị tâm lý cho cha mẹ, anh em và con cháu đều bị liên lụy.
Trần Sơn biết rõ ràng, cho nên, lựa chọn đem con trai vừa sinh, đưa ra ngoài, ý đồ thay hình đổi dạng.
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Tề Thiệu nghe ra hận ý nghiến răng nghiến lợi, nhưng, như thế thì sao?
Tề gia không phải hạng người vô danh, nhân mạch tài nguyên trải rộng hai giới chính thương.
Huống chi, quân đội đã theo dõi thế lực buôn lậu này, còn có thể kiêu ngạo bao lâu?
"Tôi muốn máy khắc quang, cho ông mười ngày, đủ chưa?"
Qua vài giây, thanh âm Trần Sơn không dám tin, vang lên, "Cậu mẹ kiếp, chỉ vì một cái máy khắc quang mà làm nhiều chuyện như vậy? Cậu có bệnh à.”
Mắt Cố Vân Khê sáng lên, có cửa.
Cũng đúng, những người này thần thông quảng đại, nguồn cung cấp đủ loại, buôn lậu nhiều nhất chính là sản phẩm điện tử, làm sao không có cách?
Lúc này mọi người còn chưa ý thức được tầm quan trọng của máy khắc quang, kỹ thuật máy khắc quang đang vào điểm mấu chốt, cất bước rất khó khăn, chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Đương nhiên, loại kỹ thuật cao cấp này đối với trong nước vẫn bị ngăn cản.
Tề Thiệu lại bổ sung một câu, "A, còn muốn một siêu máy tính.”
Trần Sơn quả quyết cự tuyệt, "Đây là công nghệ cao, tôi không làm được.”
Thiết bị điện còn tạm được, nhưng ngưỡng cửa công nghệ cao quá cao, bọn họ không tiếp xúc được. “Tôi tin tưởng năng lực của ông, cứ quyết định như vậy đi, một tay giao hàng, một tay giao người, tôi sẽ chăm sóc con trai ông thật tốt.”Tề Thiệu trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt hơi trầm ngâm.
“Anh họ, chuyện tiếp theo giao cho anh, không thành vấn đề chứ?”
“Ai là anh họ của cậu?”Hoắc Vân Sơn trừng mắt nhìn hắn,"Giao cho thủ hạ của tôi là được, nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ Tiểu Khê.”
Còn phải nhìn kỹ hai thiếu niên thiên tài này, quản tay chân của bọn họ, không cho bọn họ báo xã hội.
Bọn họ thật sự quá nguy hiểm!
Tề Thiệu không nói gì, "Anh...”
Điện thoại Hoắc Vân Sơn vang lên, vừa nghe máy thì thần sắc liền thay đổi.
Cúp điện thoại, anh nhìn Cố Vân Khê thật sâu, "Tiểu Khê.”
Cố Vân Khê thấy vẻ mặt anh không ổn, có chút lo lắng, "Sao vậy?”
Hoắc Vân Sơn ho một tiếng, nhìn về phía Tề Thiệu, Tề Thiệu cũng không lảng tránh, kiên trì muốn nghe.
“Lãnh đạo muốn cô đến thủ đô, ông ấy rất hứng thú với máy bay không người lái mà cô đưa ra.”
Anh biết sẽ như vậy, khái niệm máy bay không người lái này... anh cũng động tâm. Làm sao những người ở trên có thể không nhìn ra ý nghĩa chiến lược quan trọng này?
Cố Vân Khê:... Cho nên, cô đây vẫn tự hố chính mình?
Cố Vân Khê mờ mịt xuống máy bay, nhìn quanh bốn phía, "Đây là sân bay gì?”
“Sân bay quân dụng.”Hoắc Vân Sơn phụng mệnh hộ tống bọn họ vào thủ đô, đúng, bọn họ.
Tề Thiệu là tình nguyện tham gia, thậm chí còn khoe khoang bản thân rất chuyên máy tính.
Máy bay không người lái đương nhiên là không thể thiếu sử dụng máy tính.
Phía trên cũng đã đồng ý, Hoắc Vân Sơn bỏ lại tất cả mọi chuyện, trực tiếp mang theo bọn họ ngồi máy bay quân dụng bay đến thủ đô.
Cố Vân Khê giật mình, cô đã nói rồi, đây không giống sân bay thủ đô.
Cô siết chặt dây lưng ba lô, đưa tay muốn lấy vali, Tề Thiệu thấy thề liền giành lấy, "Để tôi.”
Cố Vân Khê khe khẽ thở dài một hơi, "Thật ra, anh không cần phải xen vào.”
Điều này có nghĩa là phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, mà Tề Thiệu chính là người tùy tâm sở dục, thất tình lục dục mỏng manh hơn người thường.
Không phải không tốt, mà là, mỗi người đều có cách sống của mình.
Chỉ cần không phạm pháp là được.
Tề Thiệu bình tĩnh nhìn cô, "Trước kia tôi không có mục tiêu, không có ước mơ, nhưng bây giờ đã có.”
“Mục tiêu của em, chính là mục tiêu của tôi. Giấc mộng của em cũng chính là giấc mộng của tôi.”
"Dù em có làm gì, tôi vẫn sẽ hỗ trợ em.”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh, nghe rất bình thường nhưng lại là tâm tính chân thật ngọt ngào nhất thế gian.