Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 337




Cố Vân Khê nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Đôi mẹ chồng nàng dâu kia còn có thể lăn lộn được đến bây giờ sao? Khoan đã, nguồn hàng cung ứng cho bọn họ ở đâu ra?”
“Chắc là nguồn hàng của Thâm Thành, nghe nói rất thời thượng.”Cố Hải Triều đều nghe người khác nói lại, cho nên anh cũng không rõ lắm: "Hiện tại bọn họ làm ăn cũng khá tốt.”
“Xem ra, bọn họ hẳn vẫn còn liên lạc với Cố Như.”Giọng nói Cố Vân Khê cũng lạnh đi vài phần, nghĩ lại thì cũng đúng, Cố Như xuyên không, sống lại trong cuốn tiểu thuyết này, sao có thể không làm gì?
Cho dù trở thành cháunuôi của một gia đình giàu có, có một tương lai tốt đẹp, nhưng dù nói thế nào cũng không thể đến lượt cô ta có thể kế thừa gia nghiệp.
Thập niên 80 là thời đại hoàng kim kiếm tiền, chỉ cần nguyện ngươi nguyện ý cúi đầu, bóp mặt làm người, thì từ những mối làm ăn cho dù nhỏ thế nào cũng có thể kiếm được chút.
Cô cúp điện thoại, rồi lại nói lớn ra bên ngoài: "Tề Thiệu, hai người trực tiếp đi qua đó đi, trong nhà có người. Tôi hiện tại có chút việc, cha cháuhai người thích ăn điểm tâm gì, tôi thuận tiện mua cho.”
“Chỉ cần là thứ em mua, tôi đều sẽ thích ăn.”
Cố Vân Khê nhịn không được trợn mắt nhìn hắn: "Nhanh lên một chút.”
“Có Ngũ Hương Đậu không? Cha tôi thích ăn cái này, còn tôi, em cứ mua cho tôi bánh đầu hoa quế đi.”
“Được.”
Bỗng nhiên, trước mặt cô có mấy cô gái trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy cô, ánh mắt bọn họ liền sáng lên: "Em gái nhỏ, bộ quần áo này của em thật đẹp, có thể nói cho các chị biết em mua ở đâu không?"
Lúc này Cố Vân Khê mới ý thức được mình hiện tại đã trở thành quý cô thời thượng, cách ăn mặc này quá mức chói mắt, không phù hợp với trang phục của mọi người xung quanh.
Cô mỉm cười, thân thiện nói: "Hàng HK, các chị mặc như vậy cũng rất đẹp nha.”
Thẩm mỹ của từng thời đại là không giống nhau, mỗi người một vẻ đẹp, mà kiểu dáng quần áo hiện tại không phù hợp thẩm mỹ của cô, cho nên, cô tự mình vẽ bản vẽ, để cho người ta giúp cô đo ni đóng giày tự may mấy bộ quần áo.
Bình thường cô rất khiêm tốn, ở trường học đều ăn mặc giống như mọi người.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp cần đi xã giao, nên cô luôn muốn mình phải ăn mặc thật xinh đẹp, như thế thì tâm tình mới vui vẻ, mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất trong đàm phán.
Mấy cô gái rất thất vọng: "Như vậy thì không có biện pháp, quần áo bây giờ đều là màu đỏ tía, thật tục.”
“Cửa hàng quần áo ở Hải Thành rất nhiều, nhưng kiểu dáng cũng không khác nhau mấy, tôi nhìn đến chán rồi.” "Tôi có cảm giác những thứ trang phục kia của chủ tiệm thật không có thời thượng gì hết, còn không bằng bộ trang phục đơn giản của em gái nhỏ này, mặc dù một thân màu đen, nhưng khi mặc lên người lại vô cùng cao quý và tao nhã."
Cố Vân Khê cười to, lời khen này của bọn họ cô rất thích nghe.
“Kỳ thật, quần áo chỉ cần biết phối, dù xấu thế nào vẫn có thể mặc lên xinh đẹp, nếu còn biết khéo léo dùng thêm một ít đồ trang sức thì càng hoàn mỹ hơn.”
“Em gái nhỏ, em chắc hẳn rất biết cách phối đồ.”
Có người đề nghị nói: "Cách đó không xa mới mở một nhà cửa hàng quần áo, cửa hàng kia còn đang giảm giá, em gái nhỏ, em có thể cùng chúng ta đi qua đó chọn lựa quần áo không?"
"Ách, nhà tôi đêm nay còn có khách, tôi phải nhanh chóng trở về.”Cố Vân Khê có chút khó xử, nhưng nhìn ánh mắt thất vọng của những cô thiếu nữ này, trong lòng cô không khỏi mềm nhũn: "Một khắc đồng hồ thôi, có được không?"
“Như vậy là quá tốt rồi, cảm ơn em gái nhỏ.”
Cửa hàng quần áo Đình Mỹ mở cửa, giảm giá 70%, thu hút không ít khách hàng.
Cố Vân Khê đứng ở cửa nhìn vào bên trong, liền thấy hai khuôn mặt quen thuộc, hai mẹ chồng nàng dâu Cố lão phu nhân.
Cô nhíu mày, trái đất này đúng là rất tròn nha.
Cố lão phu nhân phụ trách việc thu ngân, thím Cố và hai cô gái trẻ ra sức rao bán quần áo.
Cửa hàng vô cùng náo nhiệt, mấy khách hàng đang chọn quần áo.
Nhân viên cửa hàng trẻ tuổi thấy có khách đến vội vàng chạy ra nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Hoan nghênh các vị đến với cửa hàng chúng tôi. Các vị vào xem một chút, nếu thích quần áo nào thì có thể mặc thử, chỗ chúng tôi có sẵn phòng thay đồ.”
Mấy cái đầu vùi vào trong cửa hàng chọn lựa, sau khi nghe đến giọng nói của cô nhân viên thì không khỏi ngước mắt lên nhìn, nhưng khi bọn họ nhìn đến Cố Vân Khê, ánh mắt có chút dại ra: "Bà chủ, trong tiệm các người có loại quần áo tương tự như thứ cô ấy đang mặc không?”
Các khách hàng lúc này mới hoàn hồn, ai bảo màu đen không đẹp? Nhìn xem, không phải người ta vẫn có thể mặc ra được khí chất của thiên kim hào môn sao, xinh đẹp vô cùng.
Thím Cố nhìn theo ngón tay nhìn đến, lắp bắp nói: "A, không có…”
Bà ta đầu tiên nhìn là nhìn đến quần áo trên người Cố Vân Khê, đúng là trông rất đẹp mắt, vừa nhìn liền biết đây chính là hàng cao cấp rất đắt tiền, của hàng bà ta tất nhiên sẽ không nhập loại hàng này.
Nhưng khi nhìn kỹ lại một chút, bà ta phát hiện hình như có chỗ nào không đúng, khuôn mặt này...