"Nếu như ông có thể giao ra hết tất cả chứng cứ, đem đám tội phạm kia một lưới bắt trọn hết, không để bất kỳ hậu hoạn về sau; sau đó ông lại đem tất cả tang vật tiền nộp lên cho chính phủ, thì tôi cam đoan sẽ không đụng đến người nhà của ông.”Cố Vân Khê đưa ra hứa hẹn với ông ta, dù sao trước mắt thì cứu người vẫn quan trọng hơn.
“Cô thề đi.”Chu Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô, run rẩy nói: "Nếu cô vi phạm lời thề thì trời đánh thánh đâm….”
Cố Vân Khê không thề mà bình tĩnh nói: “Tôi không tin lời thề và ông hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng vào nhân phẩm làm người của tôi, ông chỉ có thể chấp nhận chứ không có quyền lựa chọn.”
Chu Ngọc Thành nhắm mắt lại, kỳ thật ông ta cũng không tin lắm vào mấy cái lời thề: “Tôi thật sự là bị lừa, ai, tôi sẽ thành thật khai ra….”
Nếu sớm biết Cố Vân Khê thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, có đánh c.h.ế.t ông ta cũng không dám chạy tới tính kế cô.
Tâm tư Cố Vân Khê chìm trong im lặng, người gửi thư đứng sau rốt cuộc là ai?
Tình huống của cô với Cố gia tuy không ít người biết, nhưng người vừa biết rõ tình huống nhà cô, lại biết rõ tình huống của Chu Ngọc Thành thì đúng là không có mấy người.
Loại thủ đoạn âm độc này, làm cho cô loáng thoáng nghĩ đến một người......
Cố Vân Khê đi ra khỏi phòng bệnh, nói vài câu với nhân viên cảnh sát: "Điều tra Cố Như này, trên danh nghĩa xem như em họ tôi, bây giờ ở Thâm Thành, là cháugái nuôi của trưởng tử Ngụy giam Ngụy Khánh Vân.”
Nhân viên cảnh sát có chút kỳ quái: “Em họ? Vậy so với cô còn nhỏ hơn, cô còn nghi ngờ cái gì chứ?”
“Cô ta có thể là người gửi thư.”Loại thủ đoạn âm hiểm này khiến Cố Vân Khê nhớ tới một người, chính là Cố Như.
Cố Như là người xuyên không, bảo bối lớn nhất của cô ta chính là khả năng tiên tri, vì thế nếu nói cô ta biết rõ tình huống của Chu Ngọc Thành thì cũng không có gì lạ. . truyện kiếm hiệp hay
Cố Như trước sau như một đều thích động tay động chân vào hôn nhân đại sự của người khác, lần trước cũng vậy, lần này… cô còn phải tìm chứng cứ mới nói chuyện với cô ta được.
Loại chuyện động tay động chân vào việc hôn nhân đại sự này, một là nó có lực sát thương rất lớn, có thể nhanh chóng để hủy hoại một người. Hai là, chúng ta không thể nói cô ta đã vi phạm pháp luật, mà chỉ có thể lên án cô ta về mặt đạo đức, vì vậy chúng ta không thể có biện pháp để đối phó với cô ta. Có thể nói, dùng chi phí nhỏ nhất để đạt được mục đích lớn nhất, Cố Như này cũng có chút thông minh, nhưng không phải là người có trí tuệ.
Yêu cầu cơ bản nhất của Pháp luật chính là đạo đức của cháungười, đối với bất cứ ai cũng giống nhau, cô ta có thể lách luật thì người khác cũng có thể. Có rất nhiều thủ đoạn để chỉnh một người nhưng hoàn toàn không vi phạm giới hạn của pháp luật. Vì vậy, cô mới nói cô ta có thông minh nhưng lại không có trí tuệ.
Cố Vân Khê chậm rãi đi ra đầu đường, yên lặng suy nghĩ, sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện cho phù hợp với ngữ cảnh hiện tại.
Chỉ một phong thư mà đã có thể dẫn đến một loạt sự kiện như vậy, thì có thể nói, có một người vẫn còn lẫn trốn trong bóng tối, đang tìm mọi thời cơ để đối phó với Cố gia.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Cố Vân Khê nhất định phải bắt được người này.
Về phần có phải Cố Như hay không, cô phải tra thì mới biết được. Trước khi chưa có kết luận cuối cùng, cô không thể oan uổng một người tốt, cũng sẽ không buông tha cho bất cứ ai muốn hại cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên: "Em gái, em ở đâu? Sao còn chưa về? Không xảy ra chuyện gì chứ?”Đây là giọng nói lo lắng của Cố Hải Triều.
Lúc này Cố Vân Khê mới nhớ ra đã quên nói với người nhà một tiếng: “Anh, lúc nãy em gặp Tề Thiệu và Tề lão gia, bọn họ muốn tới nhà chúng ta ăn cơm tối.”
“A, anh đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đây, Tiểu Khê, em mau về nhà đi.”Cố Hải Triều không khỏi có chút lo lắng, trong nhà bọn họ hiện tại một chút chuẩn bị cũng không có.
“Không cần quá long trọng, chúng ta tận tâm là được rồi.”Cố Vân Khê cầm điện thoại di động nhìn chung quanh, cách đó không xa có một cửa hàng điểm tâm trăm năm, nói: "Để em mua chút điểm tâm mang về. À đúng rồi, anh cả, anh có biết tình hình gia đình của Cố Kiến Bình không?”
Cô thật sự quá bận rộn, căn bản không để ý tới những thứ này.
Cố Hải Triều cũng rất chú ý chuyện trong gia tộc, anh em Phương Kế Phi hiện tại còn làm việc dưới tay hắn, cho nên đối với nhà bên kia hẳn là biết rất nhiều.
“Đang yên đang lành nhắc tới nhà bọn họ làm gì? Chẳng lẽ việc này...có liên quan tới Cố Kiến Bình? Ông ta không phải vẫn còn đang ngồi tù sao?”
“Anh, anh nói cho em biết trước đi, trở về em sẽ nói lại cho anh sau.”
Cố Hải Triều có chút nghi hoặc, nói: "Cố Kiến Bình bị phán ba năm tù đến nay vẫn còn chưa ra ngoài. Cố lão phu nhân nghe đâu thì đã ra tù rồi, anh nghe nói lúc trước bà còn cùng cháudâu bán quần áo ở đầu đường, kiếm được một chút tiền, hiện giờ đang chuẩn bị mở cửa hàng quần áo.”