"Không nghĩ tới cô lại là nghiên cứu sinh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hậu sinh khả úy. Chỉ mới tuổi này lại có bản lĩnh như vậy, tương lai nhất định có tiền đồ. Cô tên gì vậy?”
Giờ khắc này, cô có tên riêng của cô, mà không phải hậu bối của người nào cả.
“Cố Vân Khê, Vân Vân, Tiểu Khê. Ngài muốn gọi thế nào cũng đều được.”
Sếp Hứa chủ động đưa tay phải ra: "Bạn học Cố Vân Khê, rất vui được biết cô. Chúng ta để lại phương thức liên lạc với nhau đi.”
Cố Vân Khê vui vẻ đáp ứng, mối quan hệ này cô rất cần đến: “Được.”
Đổng tiên sinh chen vào một câu: "Tiểu Khê, kỹ thuật kia của cháu.....”
Cố Vân Khê cười híp mắt nói: "Anh họ cháu nói kỹ thuật này phải xin chứng nhận độc quyền của quốc gia, cho nên trước đó cháu không thể bán. Hay để gọi điện thoại cho anh hỏi thử xem.”
Cố Vân Khê gọi điện thoại cho Hoắc Vân Sơn, trong điện thoại thê thảm kêu lên: "Anh họ, hình như em lại gặp rắc rối rồi, anh mau tới giúp em.”
Đừng nói là đáng thương như thế nào.
Mọi người:...
Hoắc Vân Sơn nhận điện thoại xong, cả người đều cảm thấy không khỏe: "Cố Vân Khê, em lại làm gì vậy?”
Cố Vân Khê tỏ vẻ yếu ớt, khẽ nói: "Em... tiện tay làm một phần mềm ghép hình, chính là phác họa ngũ quan của một người lại, cảnh sát người ta muốn mua…”
Hoắc Vân Sơn không tận mắt nhìn thấy, không thể hiểu được phần mềm ghép hình gì, hắn muốn hỏi: cô đây là đang nói cái quỷ gì vậy? Anh không hiểu.
Nhưng điều bất ngờ mà Cố Vân Khê dành cho hắn từ trước đến nay cũng không phải ít: " Anh lập tức đi qua đó liền. Trước khi anh qua đó, cái gì cũng không được đáp ứng với bọn họ.”
“Được rồi.”
Cố Vân Khê cúp điện thoại muốn có bao nhiêu nhu thuận, thì có bấy nhiêu nhu thuận.
“Sếp Hứa, tôi còn nhỏ, không thể bàn chuyện làm ăn với người khác, hay ngài đợi anh họ tôi đến, ngày nói chuyện với anh ấy đi.”
Đợi anh họ đến thì có thể giải quyết hết tất cả việc này, cô cảm thấy vô cùng yên tâm thoải mái.
“Hơi, tôi còn nhỏ như vậy, thì biết cái gì chứ?”
Sếp Hứa không khỏi bật cười: "Tôi không thể trao đổi với ông ngoại của cô sao?” Hoắc lão gia cười to: "Đừng, tôi chỉ biết trị bệnh cứu người thôi.”
Người Mạc gia cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Cô ấy thật sự rất lợi hại, cứ như đang biểu diện ảo thuât vậy. Tôi rất bội phục cô ấy.”
"Cái kia phần mềm ở trường học chúng ta cũng đang dùng, vô cùng tốt, không nghĩ tới là do cô ấy làm ra. Cô ấy thật cừ nha!"
Người trước mặt tài giỏi như vậy, con cháu Mạc gia sớm đã vứt hết chuyện hồi nãy ra sau đầu, không ngừng bàn tán.
“Cố Vân Khê cũng đã từng nói, cô ấy cũng không muốn cùng đời sau của nhà chúng ta kết thù, cô ấy chỉ quan tâm đến quyết định của bà nội thôi.”
“Tất cả nhỏ giọng một chút đi, đừng để bà nội nghe thấy.”
“Bà nội cũng thật là, sao lại làm chuyện thất đức như vậy? Hại bọn mình không thể làm bạn với Cố Vân Khê.”
Giọng nói của bọn họ rất nhỏ, nhưng Mạc lão phu nhân vẫn nghe được vài câu, vô cùng tức giận, ngay cả hai tay cũng không nhịn được run rẩy.
Bà ta quả nhiên bị chọc giận không nhẹ!
Bọn chúng thế nhưng lại đi sùng bái con tiện nhân này, đầu óc có vấn đề hết hả! Sao bà ta lại có loại con cháu ngu xuẩn thế này?
“Không ổn rồi, bà nội tức tới ngất đi rồi.”
Mạc Đại nhanh chóng xông lên phía trước, khẩn trương kêu lớn: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ không thể có việc gì.”
Mạc Nhị nổi giận đùng đùng quát: "Cố Vân Khê, nếu mẹ tôi có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ nhếch lên, ai sợ ai chứ?
“Các người cứ đến đây. Bất quá, động tác giả vờ bất tỉnh của vị Mạc lão phu nhân này, có thể giả bộ tự nhiên một chút được không?”
“Đừng nói những thứ này, mau đưa mẹ đi bệnh viện cấp cứu đi. Cô còn không mau tránh ra.” Mạc Tam ôm lấy Mạc lão phu nhân xông ra ngoài.
Lúc bọn họ đi gần đến Cố Vân Khê, cô lành lạnh mở miệng: "Đổng gia gia, sếp Hứa, nơi này có chút ồn ào, hay chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục trò chuyện đi. Hiện tại cháu thu thập được không ít chứng cứ.”
Sếp Hứa kỳ quái hỏi: "Cô thu thập được từ khi nào?”
Cố Vân Khê hất cằm nhìn về một hướng nói: "Lần trước Mạc lão phu nhân tìm tới cháu, nói bà ấy sẽ không bỏ qua cho cháu, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không cho phép tài sản của Mạc gia bị rơi vào tay người ngoài. Lúc trước cũng vì để tự vệ, cháu không thể không chuẩn bị một chút.”
Mọi người nhịn không được nhíu mày, Mạc lão phu nhân lúc trước đã phạm sai lầm, cho đến bây giờ cũng không chịu hối cãi, thuận theo ý trời mà buông tha cho gia đình người ta. Bà ta thế mà còn muốn diệt cỏ tận gốc, tâm tính này cũng quá ác độc đi.