Lời nói này như nhát d.a.o c.h.é.m thật mạnh vào lòng của Mạc lão gia, cả người ông không ngừng run rẩy, hai giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống: "Tôi không có ảnh của bà ấy, lúc chuyển nhà đã làm mất rồi.”
“Là mất? Hay nó đã bị người ta ném đi?” Cố Vân Khê khẽ mím môi, lấy ba lô xuống, lấy ra một chiếc máy tính xách tay.
Cô mở máy tính, mười ngón tay tung bay trên bàn phím…Người khác xem không hiểu cô đang làm gì, chỉ cảm thấy vô cùng chuyên nghiệp, lại rất có khí thế.
Mạc lão phu nhân muốn tiến lên để đuổi cô đi, nhưng lại bị Đổng tiên sinh ngăn cản.
Cố Vân Khê đã chuẩn bị sẵn sàng: "Được rồi, ngài nói diện mạo của bà ấy cho tôi biết đi, tôi sẽ họa lại hình bà ấy.”
Mạc lão gia nghe vậy có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh sau đó không cần nghĩ ngợi liền nói: "Mặt trái xoan, lông mày liễu, ánh mắt của cháu rất giống bà ấy, còn cái mũi của anh cả cháu thì giống mũi của bà ấy nhất..."
Mạc lão phu nhân nghe vậy lòng đau như d.a.o cắt, dù đã trôi qua mấy chục năm, nhưng ông vẫn còn có thể nhớ rõ tướng mạo của nữ nhân kia.
Nghe xong lời của ông, trong lòng Cố Vân Khê đã tính toán, từ đó vẽ mười mấy hình dạng đôi mắt khác nhau: có mắt hạnh, mắt phượng, mắt dài nhỏ, mắt tròn, mắt đào hoa ….
"Cái nào giống hơn?"
“Cái này." Mạc lão gia chọn một cái, là cặp mắt phượng.
Cố Vân Khê trực tiếp nhấn lên màn hình, sau đó nói: "Tốt lắm, tiếp theo là lông mày.”
Cứ như vậy, bọn họ chọn từng cái ngũ quan một, cuối cùng ghép lại thành một khuôn mặt người hoàn chỉnh.
“Đây là bà ấy sao?”
Thần sắc Mạc lão gia hiện tại cực kỳ phức tạp. Tài năng của cháu gái ông ta khiến người ta không khỏi thán phục.
“Chỉ giống bảy phần, cằm nhọn một chút, còn có nơi này......”
Cố Vân Khê căn cứ lời nói của ông mà điều chỉnh lại. Chỉ hơn mười phút sau, Mạc lão gia có chút ngơ ngác nhìn hình ảnh giống hệt như người thật trên màn hình, hốc mắt không kìm được đều đỏ lên.
“Giống, rất giống, bà ấy chính là bộ dáng này.” Cố Vân Khê vừa quay đầu lại thì không khỏi giật mình. Bốn phía bên cạnh cô đã vây kín người, không chỉ riêng gì nhân viên cảnh sát, mà ngay cả con cháu Mạc gia trong lòng lúc trước còn hoài nghi cũng nhịn không được tò mò vây quanh xem náo nhiệt.
Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ máy tính còn có thể được như vậy. Cô quả thật rất cừ, thật thần kỳ.
Không có máy in, nên Cố Vân Khê chỉ có thể lấy máy ảnh ra, chụp màn hình máy tính lại. Cô chụp tất cả góc độ.
“Sếp Hứa, bức ảnh này tôi giao cho ngài, xin ngài giúp tôi điều tra tung tích hiện tại của bà ấy. Mặc kệ là sống hay chết, đều phải cho tôi một câu trả lời chính xác nhất.
Sếp Hứa nhìn chằm chằm máy tính của cô hồi lâu, lúc này mới hồi thần lại, hỏi: "Đây là kỹ thuật gì? Cô mua nó ở đâu?”
“Đây là phần mềm tôi tự làm...” Cố Vân Khê có chút lúng túng: "Không có nhiều thời gian nên tôi chỉ có thể….”
Nghe vậy, mắt của sếp Hứa không khỏi sáng lên, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Bán cho tôi! Gía do cô quyết định.”
Cố Vân Khê bị sự cuồng nhiệt của hắn làm dọa sợ: "HK của các vị cũng không có loại phần mềm này sao?"
“Không có.” Dù sao sếp Hứa chưa từng gặp qua loại kỹ thuật tân tiến như thế này: "Tôi có thể giúp cô điều tra manh mối vụ án, nhưng với điều kiện, cô phải bán phần mềm này cho đội cảnh sát chúng tôi.”
Cố Vân Khê không khỏi vỗ trán thở dài, cô đây lại tự đào hố chôn mình rồi sao?
Đổng tiên sinh cũng xen vào một câu, nói: "Tiểu Khê, cái phần mềm ngày hôm qua của cháu, ông cũng rất muốn. Cháu có thể hay không nhân cơ hội này tính luôn một thảy?”
Tài năng của đứa trẻ này quá lớn, trong tương lai nhất định rất có thành tựu.
“Phần mềm gì? Tôi cũng muốn.” Trực giác của sếp Hứa nói cho hắn biết, đây nhất định là thứ tốt, nên trước cứ có đi rồi hãy nói tiếp.
“Ha ha, cậu còn chưa biết đó là cái gì, liền muốn?” Đổng tiên sinh nhịn không được trêu ghẹo một câu nói.
Sếp Hứa rất thân với ông: "Thứ có thể khiến Đổng tiên sinh coi trọng, nhất định là tốt. Tôi sợ chỉ cần chậm trễ một chút, sẽ không mua được.”
“Đúng vậy, sản phẩm cô bé tạo ra nhất định là đồ tốt.” Đổng tiên sinh mỉm cười chỉ chỉ Cố Vân Khê: "Cậu không biết sao, Tiểu Khê là người nghiên cứu hệ thống “Tất Thắng”.”
"Tất Thắng? Chúng tôi đang chọn đào tạo nhân viên chuyên về hệ thống này." Sếp Hứa, với tư cách là đại đội trưởng, cũng được yêu cầu tham gia đào tạo để nhanh chóng nắm vững hệ thống quản lý này.
Hắn nhìn Cố Vân Khê với ánh mắt không thể tin được. Trước kia hắn chỉ nghĩ đây là cháu gái của Hoắc lão gia, không nghĩ đến, cô gái nhỏ này thế nhưng lại là “thiên tài” nha.