“Chờ một chút.”Cố Vân Khê nhấn chuông, một vị y tá nâng một cái khay đi vào.
Một chén thuốc Đông y nóng hổi, một chén cháo trắng hầm nhừ ra, nhìn thấy thôi cũng khiến bụng Tề Thiệu không khỏi kêu lên ùng ục ùng ục.
Y tá cầm lấy thuốc bát thuốc Đông y nóng kia: "Cái này phải uống trước khi ăn cơm.”
Tề Thiệu được Cố Vân Khê đỡ đứng lên, hắn nửa ngồi dậy, cầm lấy chén thuốc kia vô cùng dứt khoát, một ngụm uống sạch. Thuốc đắng như vậy, mà hắn ngay cả lông mày cũng không có nhăn một chút.
“Tôi muốn ăn trứng gà.”
Cố Vân Khê suy nghĩ một chút, cầm một quả trứng gà xuống, đưa qua, "Chỉ có thể ăn một quả, anh không thể ăn quá nhiều.”
Tề Thiệu ăn trứng gà, nhưng vô tình cắn lấy tay cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Thật ngọt.”
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, hắn là khen trứng gà ngọt, hay là khen tay cô ngọt đây? Không đúng, hình như cô vừa bị trêu chọc.
“Ăn cháo đi.”
Cháo được nấu rất nhừ, nhưng cũng rất thơm.
Tề Thiệu ngồi dậy, cả người vô lực cầm không được chén cháo, thiếu chút nữa chén cháo đã rơi xuống vỡ tung.
Hắn đáng thương nói: "Em đút tôi ăn đi.”
Cố Vân Khê:...... Trai đẹp làm nũng, đúng là không chịu nổi!
Được rồi, cô cầm muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn, lúc đầu có chút vụng về, nhưng Tề Thiệu rất phối hợp, còn rất vui vẻ.
“Tiểu Khê, hiện tại tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Hả?” Cố Vân Khê nhíu mày.
“Tôi vẫn còn sống.” Tề Thiệu nhịn không được sờ sờ đầu cô, chân thật mà ấm áp: "Mà em, vẫn ở bên cạnh tôi.”
Thân thể Cố Vân Khê cứng đờ: "Anh đừng như vậy, tôi rất không quen. Chúng ta cứ giống như trước kia ở chung không phải rất tốt sao?"
Tề Thiệu bình tĩnh nhìn cô một cái, trong mắt tràn ngập ý cười: "Được, nghe lời em vậy.”
Những thay đổi trong mối quan hệ cũng cần một khoảng thời gian nhất định để quen dần.
Chờ đến khi ăn xong một chén cháo, hắn đã ăn không nỗi nữa: "Trong túi có quà tặng em, em tự đi lấy.”
“Là cái gì vậy?” Cố Vân Khê tò mò lật lên, nhìn thấy một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo.
“Là cái này sao?”
“Ừ.”
Cố Vân Khê vui vẻ mở bao bì ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, tản ra hào quang mê người. Lại là trang sức! Tặng trang sức không có gì lạ, nhưng, là Tề Thiệu tặng thì rất kỳ quái.
Hắn vốn là thẳng nam, ngoài việc chỉ biết các thí nghiệm hóa học, công thức toán học, rồi mã hóa máy tính, chứ nào biết lãng mạn là vật gì.
“Thích không?”
“Thích.” Cố Vân Khê đeo dây chuyền lên, soi gương. Sợi dây chuyền vô cùng khéo léo, tinh xảo, thích hợp với ngày thường, đặc biệt lại phù hợp nhất khi kết hợp chúng với váy mùa hè.
“Anh cũng rất có mắt nhìn nha.” Cô phải suy nghĩ thật kỹ, phải đưa tặng lại quà gì cho hắn đây.
Nghe cô nói vậy, khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên: "Tôi khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, liền cảm thấy em nhất định sẽ thích.”
Sự thật chứng minh, quả thật nó rất hợp với cô.
Nào có thẳng nam gì ở đây chứ, chỉ bất quá, hắn đây là không có gặp được người có thể làm cho mình quan tâm mà thôi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: "Tiểu Khê, A Thiệu, các con không sao chứ?”
Là Tề lão gia, khi ông chạy đến đầu còn đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Ông vốn đã đến Thâm Thành, kết quả, vừa nghe bệnh viện xảy ra chuyện, sợ đến hồn phi phách tán, lại vội vàng chạy về.
Cho dù, Cố Vân Khê ở trong điện thoại đã nhiều lần cam đoan, bọn họ không sao, vẫn bình an.
“Không có việc gì, lúc ấy đám người khủng bố kia chủ yếu ở tầng bảy tầng tám, không ảnh hưởng đến chúng cháu….”
Nói tới nói lui, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự, Tề lão gia mới thật sự yên lòng.
“Để tôi đi hỏi bác sĩ, có thể chuyển viện không? Chuyển về Thâm Thành thì an toàn hơn.”
Điện thoại vang lên, Cố Vân Khê nhận máy, là Hoắc lão gia gọi đến: "Tiểu Khê, buổi tối ông muốn đến Mạc gia một chuyến, cháu có đi không?”
“Đi.” Cố Vân Khê không chút do dự gật đầu.
Tại Mạc gia.
Mạc lão gia nửa nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, khí sắc không tốt lắm.
Một đám con cháu vây quanh ông lấy lòng, náo nhiệt vô cùng.
Ông đã chia tài sản của mình thành ba phần và chia cho ba người con trai của mình để quản lý, ông cũng đã đặt cổ phần của tập đoàn kiểm soát vào quỹ gia đình.
Nói cách khác, ba đứa con trai cũng chỉ có quyền quản lý.
Khi ông còn sống, thì ông chính là người quản lý của quỹ gia tộc này. Còn khi ông chết, tự sẽ có người chấp hành di chúc tiếp nhận phần di sản này.
Mà người chấp hành này, chính là Cố Vân Khê, người có quan hệ dây mơ rễ má với Mạc gia. Vì vậy, ấn tượng của cô đối với người Mạc gia lại vô cùng kém.
Mạc đại cười tươi, nói: "Cha, con rốt cục cũng đã mời được Hoắc lão tới khám bệnh cho người. Hơn nữa là ông ấy mới từ Thâm Thành chạy về, lại tự mình tới cửa nhà chúng ta, đây là đãi ngộ trước nay chưa từng có.”