Hoắc Vân Sơn cũng ý thức được điểm này. Mẹ ơi, đại lục còn chưa có thứ tân tiến như vậy, sao bọn họ muốn là có được? Nhưng hắn không thể nói ra điều mình suy nghĩ được.
Hắn đứng ra cười nói: “Em ấy năm nay mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một học sinh, không làm chủ được chuyện trọng đại như vậy đâu. Hay là, chúng ta trước thương lượng một chút, các vị thấy có được không?"
Đổng tiên sinh khẽ gật đầu: "Được, tôi thấy nếu có tiền thì rất dễ thương lượng. Tôi nghĩ các ngành nghề đều có thể lắp đặt thiết bị tiên tiến này, vạn nhất gặp phải loại chuyện như lần này, thì cũng không cần quá lo sợ nữa.”
Nghe ông nói Cô Vân Khê cứ ngỡ cô như đang đi ngược lại với xã hội vậy. Cố Vân Khê im như tượng gỗ lắng nghe bọn họ nói. Hình như cô lại không cẩn thận lại tự hãm hại mình rồi!
Những thứ cô cho là bình thường, thì ở trước mắt người khác, một chút cũng không bình thường.
Cô quay đầu nhìn Tề Thiệu bên cạnh: "Tề Thiệu, anh xem chuyện này nháo…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Bỗng nhiên, sắc mặt của cô thay đổi, lớn giọng nói: "Tề Thiệu, anh làm sao vậy? Anh đừng dọa tôi…”
Tề Thiệu hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn dính chút m.á.u tươi! Làm người ta nhìn thấy thì không khỏi giật mình.
Hoắc lão gia chạy tới kiểm tra: "Không sao, không sao, cậu ấy chỉ mệt quá độ mà thôi.”
“Chỉ là mệt mỏi?” Cố Vân Khê bị kinh hãi không nhỏ: "Nhưng anh ấy còn chảy m.á.u …”
Hoắc lão gia kiên nhẫn giải thích: "Đây là lao tâm thổ huyết, uống một liều thuốc là ổn rồi, để ông kê thêm đơn thuốc cho cậu ấy. Vân Sơn, dưới đất có hơi ẩm, cháu ôm người lên giường bệnh nằm đi.”
“Được.”
Nghe xong lời này, Cố Vân Khê mới buông lỏng trái tim vẫn còn đang treo lên của cô.
Chờ Hoắc lão gia kê đơn xong, Đổng tiên sinh cao giọng nói: "Hoắc lão gia, chúng ta đổi chỗ khác nói tiếp đi.”
“Được.” Hoắc lão gia còn phải làm rất nhiều việc, "Tiểu Khê, cháu…”
Cố Vân Khê rất bình tĩnh, cô biết bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, đoán chừng cũng không phải chỉ vì xem bệnh, nhưng nghĩ đến thân phận danh y kia của Hoắc lão, cũng có thể đoán được một hai.
"Tầng này của cháu không bị khủng bố đến, nên nó an toàn, ban nãy cháu cũng thấy có rất nhiều y, bác sĩ đã trở lại làm việc."
Hoắc lão gia vỗ vỗ bả vai cô: "Vậy cũng được, ông sẽ sắp xếp một người tới giúp cháu sắc thuốc chăm sóc cho cậu ấy.”
Sắc thuốc Trung y cũng có rất nhiều công đoạn, nếu muốn được hiệu quả tốt nhất, kỹ thuật nấu thuốc là điều không thể thiếu.
“Được.” Cố Vân Khê cười híp mắt tiễn mấy vị tiên sinh đi ra cửa.
Đổng tiên sinh nhìn cô gái nhỏ linh động dí dỏm, làm ông hâm mộ không thôi.
Nhìn xem, cái gì gọi là thấy loạn không sợ hãi, cái gì gọi là phong phạm đại tướng thì chính là cô gái nhỏ này nha. Bọn ông đều những lão già đã trải qua quá nhiều chuyện, đối mặt với tình thế nguy hiểm như thế nào, thậm chí cho dù Thái Sơn sụp đổ ở phía trước thì sắc mặt cũng không thay đổi.
Nhưng còn cô thì sao? Cô chỉ là một thiếu nữ tuổi vị thành niên, cho dù là gặp tình huống nguy hiểm như hiện tại cũng không lộ nửa điểm sợ hãi, còn luôn có bộ dáng thong dong, bình tĩnh.
Một phần dũng khí này, cũng chỉ cần một phần dũng khí này, cũng đã đủ để làm cho người ta nhìn cô với con mắt khác,
“Tiểu Khê, có rảnh thì tới nhà ông làm khách.”
“Được.” Cố Vân Khê vui vẻ đáp lại.
Tăng tiên sinh cũng cười nói: "Tôi cũng rất hoan nghênh Tiểu Khê tới nhà ông chơi. Nhà của ông rất lớn, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, chắc chắn cháu sẽ thích.”
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Nhìn cháu rất giống người tham ăn sao?”
Tằng tiên sinh nghe vậy không khỏi cười to, Hoắc Vân Sơn nhịn không được châm chọc: "Miệng của cô cứ ăn không ngừng, cô không biết sao?”
Cho dù cục diện nguy hiểm nhất, cô vẫn vừa cầm trái cây gặm, vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bộ dáng không chút sợ hãi, hoàn toàn là tư thái như đi xem kịch.
Nghe vậy cô không khỏi có chút tổn thương!
“Tôi còn đang tuổi lớn mà.” Cố Vân Khê hợp tình hợp lý nói.
Hoắc Vân Sơn cũng không có trêu cô nữa: "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được rồi.”
Cuối cùng cũng tiễn mọi người đi, Cố Vân Khê đặt m.ô.n.g ngồi bên giường bệnh, thở dài một hơi.
Thật sự không sợ sao? Sao có thể chứ? Khi đó, cô chỉ giả vờ thôi.
Cô cảm thấy bản thân cần một cái bánh dứa ngọt ngào để có thể trấn an trái tim nhỏ này, ừm, nếu có thêm một phần trứng gà nữa thì càng tốt.
Chờ đến khi Tề Thiệu tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Cố Vân Khê ngồi xếp bằng bên cửa sổ, từng ngụm từng ngụm ăn trứng gà, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Dưới ánh mặt trời, cô giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng vậy, cả người lấp lánh.
“Ăn ngon không?”
Cố Vân Khê thấy hắn tỉnh lại, nhảy tới nói: "Ăn rất ngon.”
Cô đặt thức ăn xuống, nhìn kỹ hắn vài lần: "Khá hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không? Tôi giúp anh gọi bác sĩ.”
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Tề Thiệu quả thật tốt hơn rất nhiều, mặt cũng có chút khí sắc: "Chỉ là bụng hơi đói.”