“Hoắc lão, không ngờ Hoắc gia các vị cũng có hậu bối hoạt bát đáng yêu như vậy.”
Lời này, Cố Vân Khê đảo mắt, hạ giọng nói, "Người Hoắc gia đều rất nghiêm túc sao? Sao anh họ không nói trước một chút về thiết lập của em? Để em dễ phối hợp nha.”
Hoắc Vân Sơn trầm mặc, Hoắc lão cũng trầm mặc.
Đoàn người ngồi xe tới một khách sạn lớn, trước cửa liền tụ tập một đám người, là ban tổ chức mang theo nhân vật nổi tiếng trong xã hội các giới đến nghênh đón.
Trong khoảng thời gian ngắn, náo nhiệt không chịu nổi.
Bên người Hoắc lão lại vây đầy người, tất cả đều là âm thanh thổi phồng.
Cố Vân Khê lần đầu tiên trực quan ý thức được, bị quốc y Hoắc lão này trâu bò cỡ nào, có thể làm cho nhân vật nổi tiếng các giới HK tới lấy lòng, quả nhiên thấy được chỗ lợi hại.
Cô dùng thân phận hậu bối đỡ Hoắc lão, ngoan ngoãn, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô khẽ nhíu lại
Chỉ thấy hai người đàn ông đẩy đám người đi tới, người đàn ông cầm đầu nhiệt tình như lửa chào hỏi, "Hoắc lão, ngài trong lúc bận rộn dành ra chút ra thời gian đến HK khám bệnh cho cha tôi, Mạc gia chúng tôi trên dưới vạn phần cảm tạ..."
Là Mạc lão nhị, hắn tươi cười đầy mặt, hết sức lấy lòng.
Hắn là đương gia của Mạc gia, nhiều lần ra ý cầu y với đại lục, trằn trọc tìm được phương thức liên lạc với Hoắc lão, đáng tiếc, mặc kệ hắn nói như thế nào, Hoắc lão cũng bất vi sở động.
Nhưng lần này bỗng nhiên đáp ứng giúp đỡ, khiến hắn vô cùng kinh hỉ.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía sau khẽ khom người, vẻ mặt tươi cười làm lành.
Gã nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh Hoắc lão, quá sợ hãi, hai mắt trợn tròn, "Cô... sao cô lại ở đây? Đúng là âm hồn bất tán?”
Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn gã, rốt cuộc là ai âm hồn bất tán? Thật xui xẻo.
Ôi uy, HK nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, như thế nào vừa đến liền gặp phải người Mạc gia? Đây là duyên phận quái quỷ gì?
Sắc mặt Hoắc lão trầm xuống, bất kể như thế nào, Cố Vân Khê cũng coi như hậu bối trên danh nghĩa của ông, là người ông che chở.
Trong lòng Mạc lão nhị khẩn trương, "Viễn Hàng, câm miệng.”
Thật vất vả mới thỉnh được vị Phật lớn này, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm ra chuyện xấu.
“Thật ngại quá, tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện, mau xin lỗi.” "Cha, cô ta là..." Mạc Viễn Hàng đổ mồ hôi nóng, rất muốn nói cho cha mình biết đây là Cố Vân Khê, nhưng dưới ánh mắt khác thường của mọi người, gã vẫn nuốt lời trở lại, "Thật xin lỗi, Hoắc lão."
Hoắc lão hơi nhíu mày, thái độ lạnh đi vài phần, không nóng không lạnh xã giao vài câu, liền đi nói chuyện với những người khác.
Là người có tiền, ai cũng phải kính nể thần y, dù sao, có bệnh cũng phải tìm người ta trị.
Tâm Mạc lão nhị lạnh xuống, hung tợn trừng con trai, "Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ không biết Hoắc lão quan trọng với chúng ta như thế nào sao?”
Biết, đương nhiên biết, Hoắc lão là đại quốc y, là Trung y sáng nhất nước, bình thường chỉ phụ trách thân thể khỏe mạnh của nhóm người bên trên, người bình thường căn bản không tiếp xúc được.
Nhân vật như vậy nguyện ý ra tay, có lẽ có thể chữa khỏi cho Mạc lão gia, chỉ cần ông ấy sống tốt, thì cũng không cần cố kỵ phần di chúc kia.
Di chúc, di chúc, chỉ có hiệu lực sau khi chết.
Vì ngăn cản phần di chúc này có hiệu lực, Mạc gia trên dưới đều rất liều mạng.
Mạc Viễn Hàng đỏ mặt, "Nhưng, cô ấy là Cố Vân Khê mà.”
Vẻ mặt Mạc lão nhị cứng đờ, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, "Con nói cái gì? Cố Vân Khê? Cố Vân Khê nào?”
Hắn đã sớm muốn gặp Cố Vân Khê một lần, nhưng tin tức của cô hoàn toàn không thể đùa giỡn, kiêu ngạo vô lý, để cho hắn đặc biệt bất mãn, đã nghĩ kỹ vô số loại thủ đoạn thu thập cô.
Thanh âm Mạc Viễn Hàng khô khan, "Cố Vân Khê trên di chúc.”
Mạc lão nhị hít một ngụm khí lạnh: "Cô ấy... sao cô ấy lại đứng bên cạnh Hoắc lão?”
Không phải cô họ Cố sao?
Mạc Viễn Hàng làm sao biết, trong lòng gã bồn chồn, Cố Vân Khê cũng không phải là người tốt.
Cô rất có thủ đoạn.
Lời này không có cách nào tiếp, đem con cháu Mạc gia đưa vào đại lao, lại còn có thể để cho gia chủ Mạc gia viết xuống di chúc như vậy, đem đầu tư ở Thâm Thành tặng cho cô, thủ đoạn như vậy làm cho người ta kinh hãi.
Hiện giờ, lại xuất hiện bên cạnh người không có khả năng nhất.
Gã không thể không nghĩ tới, Cố Vân Khê là cố ý đi.
Cố Vân Khê thật oan uổng, cô đã sớm vứt người Mạc ra sau đầu, hoàn toàn không thèm để ý.
Cô thẳng thắn nói: "Cháu và Mạc gia có chút ân oán, ở bên cháu đã là quá khứ, nhưng Mạc gia có hay không thì khó mà nói.”