“Ông cháu.” Hoắc Vân Sơn lời ít ý nhiều.
Quả nhiên, là Hoắc Vân Sơn ở phía sau dùng lực, cô đã nói, sao có thể trùng hợp như vậy?
“Anh bỏ y chọn tòng quân? Thật khó lường, Hoắc gia nhân tài đông đúc, thật làm cho người ta hâm mộ.”
Tâm tư cô xoay chuyển, "Vậy tôi nên gọi anh là anh trai? Hay là chú?”
“Anh họ.”
Cố Vân Khê hiểu rõ, "Tôi nợ Hoắc gia một ân tình, chỉ cần không vi phạm lương tâm, không nguy hại đến quốc gia và xã hội, tôi đều sẽ hỗ trợ.”
Nhưng lấy địa vị Hoắc gia thì có chuyện gì không giải quyết được? Phỏng chừng nhân tình này không dễ trả.
Hoắc Vân Sơn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tinh tế, "Rất nhanh sẽ trả lại.”
Cố Vân Khê sửng sốt một hồi, thần sắc trở nên nghiêm túc, Hoắc gia đây là bỏ vốn gốc, chỉ vì nhân tình của cô?
“Anh muốn tôi làm gì?”
Chuyện Hoắc gia không giải quyết được, nhưng cô có thể giải quyết? Dù sao, tuyệt đối sẽ không đơn giản.
“Trở về rồi nói sau.”
Được rồi, Cố Vân Khê cũng không cưỡng cầu, nhân tình thiếu nợ, sớm muộn gì cũng phải trả.
Cô nghe Hoắc Vân Sơn kể lại quy trình của đoàn đại biểu một lần, tổng cộng bảy ngày, mỗi ngày đều có một hội nghị giao lưu hạng nhất, hành trình không kín lắm, nhưng không thể hành động một mình.
“Không thể hành động một mình?”
“Đúng.” Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu, "Không thể thoát đoàn chạy loạn, có việc phải xin trước.”
Cố Vân Khê hiểu rồi, coi như là đoàn du lịch đi.
“Vậy tôi xin đi bệnh viện St Mary trước.”
“Được.” Hoắc Vân Sơn nhắc nhở một câu, "Mọi việc khiêm tốn một chút.”
Cố Vân Khê bĩu môi, "Tôi vẫn luôn là người khiêm tốn mà.”
Hoắc Vân Sơn im lặng, khiêm tốn? Cô có hiểu lầm gì đối với danh từ khiêm tốn này đúng không?
Những chuyện cô làm ra đều oanh oanh động động, tay xé trưởng bối, thi vào lớp thiếu niên, nghiên cứu phát triển hệ thống quản lý máy tính, ngộ nhập hệ thống quân diễn, từng cái từng cái đều không phải người bình thường có thể làm ra.
Ngày hôm sau, Cố Vân Khê liền thay một bộ quần áo, tạm biệt anh cả, đến cửa khẩu hội họp với đoàn đại biểu.
“Vân Khê, nơi này.” Một người đàn ông cao lớn trong đám người vẫy vẫy tay với cô. Cố Vân Khê cộc cộc chạy tới, "Anh họ.”
Cô nhìn về phía ông lão mà Hoắc Vân Sơn đang đỡ, cười ngọt ngào, "Ông ngoại.”
Cô rất tự nhiên đỡ cánh tay bên kia của ông cụ, kêu cô cùng thân thân, nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên gặp mặt.
Ông cụ Hoắc thần sắc hoảng hốt, đây là Cố Vân Khê? Cô làm sao có thể tự nhiên không dấu vết như vậy?
Đoàn viên bên cạnh cười nói: “Ông Hoắc, đây là cháu ngoại của ông sao? Lớn lên thật đẹp mắt, khí chất cũng rất tốt, không hổ là hậu nhân của Hoắc gia.”
Cố Vân Khê một đầu tóc ngắn đen nhánh buông xuống vai, buộc một nửa, làn da trắng nõn mềm mại, thanh xuân vô địch, đôi bông tai trân chân như ẩn như hiện ở giữa mái tóc.
Áo len màu trắng phối với quần jean, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, soái khi nhưng lại không mất đi ngọt ngào, bộ dáng này cho dù ở HK cũng không tính là quê mùa.
“Vân Khê, đây là ông Trần, đây là dì Quách, đây là bác Ngụy...”
Cố Vân Khê cười khanh khách chào hỏi những đại lão trong giới y học này, miệng ngọt như bôi mật, từng tiếng từng tiếng bác thật đẹp trai, hoàn mỹ thể hiện hàm nghĩa của bốn chữ tao nhã nho nhã.
Dì còn có khí chất hơn cả ngôi sao K trên ti vi, trên đời này sao có thể có người xinh đẹp tài hoa như dì chứ?
Ông càng già càng dẻo dai, còn góp một viên gạch vào sự nghiệp y học của nước ta, là tấm gương cho giới trẻ chúng ta vân vân.
Người ăn ngũ cốc, luôn luôn có lúc sinh bệnh, ai không muốn đánh quan hệ tốt với thần y chứ? Cơ hội ngay trước mắt, Cố Vân Khê tự nhiên dốc hết sức ôm đùi vàng.
Trẻ con có thể có ý xấu gì chứ? Không phải là muốn bảo đảm thêm một tầng tính mạng cho mình cùng người nhà thôi sao.
Tất cả mọi người bị cô dỗ tâm hoa nộ phóng, vui vẻ ra mặt, tiểu cô nương thông minh lanh lợi như vậy ai không yêu chứ? Bầu không khí đoàn đại biểu đặc biệt tốt, mọi người cười cười nói nói, vô cùng tường hòa.
Khóe miệng ông cháu Hoắc gia co rút, Hoắc lão nhịn không được nói, "Bình thường cô bé cũng có thể nói như vậy sao?”
Cô khen người rõ ràng rất khoa trương, nhưng không lộ vẻ dầu mỡ, chỉ cảm thấy chân thành đáng yêu, phá lệ khiến người ta yêu thích, lợi hại.
Hoắc Vân Sơn hồi tưởng lại Cố Vân Khê trong quân doanh, khẽ lắc đầu, "Cô ấy ngoại trừ ăn cơm ngủ, thì chỉ vùi đầu làm việc trong phòng thí nghiệm, có thể lúc đó không có cơ hội phát huy?"
Hắn cũng không tiếp xúc nhiều với Cố Vân Khê, tính chất công việc khác nhau, đều có sứ mệnh riêng.
"Cô bé rất đáng yêu, cháu đã nói với cô ấy chưa?"
“Vẫn chưa.” Hoắc Vân Sơn nhẹ giọng nói," Không vội.”
“Ông ngoại.” Cố Vân Khê nhảy tới, hai tay đắp ắp đồ vật, "Đây là quà gặp mặt mọi người tặng cháu, cháu có thể nhận không?”
Ông cháu Hoắc gia:... đồ ăn chơi còn có thể lý giải, nhưng tại sao lại còn có sách y?
Loại này không phải nên để lại cho hậu bối học y nhà mình sao? Thứ này cô cũng có thể làm được, chỉ...... có chút thái quá.
Cố Vân Khê cười híp mắt, "Bọn họ cổ vũ cháu” ghi danh vào trường y.
Hậu bối của thầy thuốc ghi danh vào trường y, cũng không có tật xấu gì.