“Vâng, đây là tâm nguyện cuối cùng của một ông lão trên 80 tuổi.” Mạc Khải Hàng thành khẩn nhìn thiếu nữ dịu dàng này, đây là vòng yếu nhất của Cố gia.
Anh cả tài giỏi, anh nhỏ thông minh, đứa út…giống như yêu nghiệt, chỉ có chị hai là giống một thiếu nữ bình thường, thành tích học tập bình thường, thích nấu ăn, thích làm việc thiện, không kết oán với người ta.
Cố Văn Thải đã sớm nghe em gái nói qua việc này, còn nghe phân tích liên quan, tự nhiên trong lòng có phòng bị, nhưng cô lại không biểu ra trên mặt: “Cái này…anh phải thương lượng với anh cả và em gái tôi, tôi chỉ nghe theo bọn họ.”
Cô không đủ thông minh, nhưng nghe theo lời người thông minh không phải là xong chuyện sao? Tiểu Khê nói Mạc gia là hố sâu, tại sao cô còn muốn nhảy?
Trong nhà có anh cả như cha là Cố Hải Triều lo liệu, có Cố Vân Khê thông minh tuyệt đỉnh cầm lái, cô cái gì cũng không cần quan tâm, đi theo phía sau ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Nghe anh cả cùng em gái nói, nhà bọn họ liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, cô có một cửa tiệm trên danh nghĩa, đây là chuyện tốt mà trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, trước mắt cô cũng rất hài lòng với cuộc sống này.
Dù Mạc gia có nhiều tiền hơn nữa, thì liên quan gì đến bọn họ?
Mạc Khải Hàng chấn kinh, "Nghe anh trai em, anh có thể hiểu, nhưng em gái em... bản thân cô ấy vẫn là một đứa trẻ.”
“Người phàm không hiểu thiên tài thông minh tuyệt thế, nhưng có thể đi theo thiên tài.” Cố Văn Thải tự nhận mình là người phàm bình thường, nhưng đây là so sánh với Cố Văn Khê.
Chứ thật ra cô còn thông mình hơn người bình thường.
Mạc Khải Hàng:... Cả nhà này đều không bình thường.
“Tình cảm anh em mọi người thật tốt, đúng là khiến cho người ta hâm mộ.”
Cố Vân Thải đồng tình nhìn hắn, "Trách không được, gia đình có tiền thân tình mỏng như tờ giấy, cha không ra cha, con không ra con, trong mắt chỉ có tiền, thật đáng thương a."
Từng chữ đ.â.m vào tim, mặt Mạc Khải Hàng tái mét, giờ khắc này hắn mới ý thức được con cái Cố gia cũng không đơn giản, cho dù Cố Vân Thải tầm thường nhất cũng không phải thỏ trắng đơn thuần.
Chỉ có điều do hào quang của Cố Vân Khê quá thịnh, cho nên mới che giấu hào quang của những người khác.
Cố Vân Thải nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, hì hì, đây là khoản tiền đầu tiên em gái kiếm được, sau đó lại mua đồng hồ nhập khẩu tặng cho mỗi người trong nhà, thật đẹp.
“Tôi phải về nhà, em gái đang đợi tôi ăn cơm.”
Tiểu Khê thích nhất là đồ ăn cô làm. Cô mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống.
Mạc Khải Hàng duỗi tay ra, ôm lấy Cố Vân Thải, sau đó ngồi vào trong xe con ven đường, "Lái xe.”
Mặt trời chiều ngã về tây, xe từ từ khởi động, bóng đổ xuống đường kéo dài rất dài.
Cố Vân Khê đứng trong sân, nhìn tia sáng cuối cùng tản đi, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Cửa lớn bị đẩy ra, ánh mắt Cố Vân Khê sáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy người tới, thì cô liền thất vọng thở dài.
Cố Hải Ba vui vẻ chạy vào, "Em gái, sao em lại đứng ở đây? Chị hai làm món gì ngon sao?”
Trong khoảng thời gian này chỉ có Cố Hải Triều ở công trường ăn cơm tối rồi mới trở về, ba người khác đều là cùng nhau ăn cơm tối.
Sắc mặt Cố Vân Khê không tốt lắm, "Chị hai còn chưa về.”
Cố Hải Ba ngây ngẩn cả người: “Làm sao có thể? Chị anh về trước anh 1 tiếng đồng hồ, cho dù ra chợ mua thức ăn thì cũng đã sớm về tới nhà…”
Thanh âm của cậu dừng lại, một ý niệm hiện lên trong đầu, khiến cho cậu không khỏi thay đổi sắc mặt, "Không phải đã xảy ra chuyện chứ?"
Gần đây nghe nói có bọn buôn người, chuyên nhìn chằm chằm thiếu nữ và trẻ con.
Cố Vân Khê nhíu mày, chỉ hận không phải thời đại tin tức, không có điện thoại di động chính là không tiện.
“Chị hai không phải người thích chạy loạn, chị ấy cũng không nỡ để em đói bụng, cho nên... nhất định là gặp chuyện gì.”
Vừa nghe lời này, Cố Hải Ba liền sợ hãi, quay đầu chạy ra ngoài, "Chúng ta mau đi tìm.”
“Em đã bảo Khương Nghị đi tìm rồi, Khương Nghị quen biết rất nhiều người." Tim Cố Vân Khê như bị một tảng đá lớn chặn lại, có chút không thở nổi: “Đã phát động tam giáo cửu lưu bên cạnh hắn đi tìm người, em cũng báo cảnh sát rồi, hy vọng sớm tìm được người.”
Lúc này cô tự mình trấn thủ trong nhà.
"Vậy anh cũng đi ra ngoài tìm." Cố Hải Ba sắp điên rồi, thiếu nữ lớn lên xinh đẹp là lựa chọn đầu tiên của rất nhiều bọn buôn người.
“Tiểu Khê, em ở nhà chờ, đừng đi đâu cả.” Cậu sợ tiểu muội cũng gặp chuyện không may.
Cố Vân Khê yên lặng nhìn hoàng hôn buông xuống, đèn bốn phía dần dần sáng lên, tin tức đầu tiên cũng đã tới.