“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Sao lại có người tới?” Khương Nghị chạy ra mở cửa, là hai nhân viên công tác mặc đồng phục.
“Xin hỏi, Cố Vân Khê sống ở đây sao?”
“Vâng.”
“Chúng tôi là nhân viên ngân hàng, có việc tìm cô ấy.”
Cố Vân Khê thò đầu ra, thấy thế ánh mắt liền sáng lên, "Mau mời vào.”
Cô lập tức nhìn Mạc Khải Hàng và luật sư, phất tay, "Hai người có thể đi, tôi có việc gấp, thứ lỗi cho tôi không tiện tiếp đãi hai người.”
Cô đã hạ lệnh đuổi khách, mặt Mạc Khải Hàng dày hơn nữa cũng không chịu nổi.
Cố Vân Khê nhìn Khương Nghị, Khương Nghị thức thời đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, mà chỉ đứng ở cửa chính trông coi.
Trong phòng chỉ có ba người, nhân viên công tác liên tục xác nhận thân phận của Cố Vân Khê, lúc này mới lấy ra danh sách trong cặp công văn, hai tay dâng lên.
"Bạn học Cố Vân Khê, quyền sở hữu của những sản nghiệp này đều không có vấn đề, cô xem thích cái nào, thì cứ nói, chúng tôi sẽ đi xử lý."
“Được.” Cố Vân Khê nhìn danh sách thật dài, mặt mày cong cong.
Một phần ba đô la cô kiếm được đổi thành nhân dân tệ, hai phần ba, cô đề nghị đổi thành sản nghiệp.
Xét về những đóng góp xuất sắc của cô, các cơ quan liên quan đều đã đồng ý.
Liền để ngân hàng đưa ra một danh sách, tất cả đều là tài sản thế chấp cho ngân hàng, loại nợ xấu đã không thể chuộc lại.
Cố Vân Khê hỏi, "Đúng rồi, tôi còn chưa đủ tuổi, có thể dùng danh nghĩa của tôi để tiếp nhận những sản nghiệp này hay không?”
Nhân viên công tác nhìn thiếu nữ thiên phú dị bẩm trước mắt, trong lòng cảm khái muôn vàn, con nhà người ta mười lăm tuổi thi vào trường danh giá, kiếm được ngàn vạn đô la, mà con nhà mình mười lăm tuổi......
Người với người chênh lệch quá lớn, cô thật không thẹn với danh tiếng thiếu nữ thiên tài.
“Có thể, tình huống đặc biệc thì có thể làm.”
Cố Vân Khê không nghĩ tới ở ngân hàng có nhiều nợ nần như vậy, xí nghiệp nhà nước đối mặt với cải cách mở cửa xuất hiện kinh doanh không tốt, lỗ lã lợi hại. Cô nhìn trúng một con phố trên danh nghĩa một nhà máy dược, có hai mươi mấy cửa hàng mặt tiền.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Tiếp theo sẽ có phiền toái sao?”
"Nhà máy này thua lỗ nặng nề, dây chuyền tài chính bị đứt, đem một phần tài sản thế chấp cho ngân hàng, còn chưa trả tiền, sau đó chúng tôi sẽ xử lý sạch sẽ."
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, cái này có thể lấy được, sửa sang lại một lần nữa chính là tài sản chất lượng tốt.
Cô lại nhìn trúng một căn nhà Tây vườn hoa, chiếm diện tích hai ngàn mét vuông, tòa nhà chính là một tòa kiến trúc phong cách Ý gồm bốn tầng, trong vườn hoa phía tây còn có hai tòa nhà phụ mấy trăm mét vuông, trước kia là cho người giúp việc ở.
Cô tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhà tư bản trước kia thật sự rất giàu có.
“Nhà này làm sao lấy ra được? Quyền sở hữu không thành vấn đề chứ?”
Vị trí ở trung tâm thành phố, tính riêng tư cũng cao, loại nhà này nếu ở hẳn là rất thoải mái.
“Thân phận chủ nhân của căn nhà này rất nhạy cảm, năm 49 ra nước ngoài, nhà cửa bị tịch thu, bây giờ là nơi làm việc của một đơn vị nào đó, chỉ cần dời ra là được.”
Về phần tại sao lấy được? Đương nhiên là cố ý tạo quan hệ tốtvới cô, hy vọng cô không ngừng cố gắng kiếm được nhiều ngoại hối hơn.
Hiện tại dự trữ ngoại hối khan hiếm, ít đến đáng thương, muốn làm chút chuyện quá khó khăn, cho nên liều mạng dẫn đầu tư nước ngoài, trước mắt có một cô bé có thể kiếm được đô la Mỹ, như vậy còn không cầm sao?
Hơn nữa, Cố Vân Khê cũng không phải lấy không, là dùng giá cao mua.
Ở Hải Thành cái khác không có, nhưng loại nhà phương tây vườn hoa này lại rất nhiều, đều là lịch sử để lại, chọn mấy căn vẫn OK.
Cố Vân Khê không chọn nhiều, liền chọn hai loại sản nghiệp này, tự nhiên không tiêu hết tiền.
Đầu năm nay mức tiêu dùng thấp, tiền lương một tháng của công nhân cũng chỉ mấy chục đồng, có thể nuôi sống một nhà năm người.
Ngàn vạn đô la của Cố Vân Khê chính là một khoản tiền lớn, cô dự định đến lúc đó sẽ mua thêm mấy mảnh đất.
Nhân viên công tác nhìn Cố Vân Khê chọn lựa, không thể không nói, thất khiếu linh lung tâm, không có chọn đặc biệt tốt, cũng không có chọn nhiều, chỉ chọn cái vừa vặn.
*Thất khiếu linh lung tâm: chỉ những người thông minh, có trái tim trong sáng, thấu suốt mọi việc.
……
"Cái gì?" Cố Vân Thải vừa lúc tan tầm, đang trên đường trở về một người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện tự xưng là anh họ của cô, "Bảo tôi bây giờ đi HK với anh? Gặp ông nội một lần cuối?”